Đã nhiều lần ta ngâm mãi câu thơ
Câu lục bát ngựa ô về chốn cũ
Còn ta, long đong phương trời tứ xứ
Em có còn hong tóc ở lầu trăng?
Lầu trăng em nhìn theo hướng cố nhân
Ngày tóc xõa em năm đệ lục
Bây giờ, bốn mươi năm anh còn thức
Hương học trò từ dạo đó bay sang
Tháng giêng hiền ngoan hoa nở trùng trùng
Có còn chút gì cho bốn mươi năm đằng đẵng
Chắc hoa xưa cũng lạc loài thăm thẳm
Bên phương trời này, hay bên nớ, bên ni?
Ta lạc mất em ở tuổi xuân thì
Lạc cả nụ môi hôn của ngày thơ dại
Mà hai ta nay đâu còn trẻ nữa
Mà lục tìm quá khứ tháng năm qua
Nay xuân về lòng lại thiết tha
Nhớ màu hoa xưa nhuộm vàng khu phố cũ
Đúng là màu hoa sưa ở thôn An Thổ
Ta đã tìm được một tháng giêng ngon
*
Màu cố quận
Cố quận về trong bước chân quen
Ngó xuống phố màu rêu cổ độ
Ta chấp chới cõi lòng sơ ngộ
Bao nhiêu năm hình ảnh vô thường
Có thời nào lòng trót vấn vương
Dòng sông xưa mịt mù mây xám
Người qua ta, tim ta sầu ảm đạm
Trót gánh trên vai, gánh nặng san hà
Nhưng suốt đời ta mãi là ta
Một hình bóng tưởng chừng bất diệt
Ôi em, em như là truyền thuyết
Cố quận buồn sương phủ núi đồi xa
Ta trở về khi hết can qua
Thấy màu mắt em trong ngần vô kể
Và áo tím em hiền như thể
Tiếng trống reo giữa buổi tan trường
Ta về qua quận lỵ ngùi thương
Tưởng em đứng ba mươi năm và khóc
– Trần Yên Hòa
***
THY AN
Sợi tóc mùa hè
(Tặng hai anh Hoàng Xuân Sơn và Phạm Quang Trung)
mùa hè sợi tóc rơi xuống tay văn nhân
và ngọn gió thổi qua đời
vần vũ lá xanh tạp địa
tôi muốn gom sự im lìm của biển
và nghĩ về hạt muối của đại dương
con ốc nhỏ băng mình đi hoài không tới đích
lời hứa xin đợi mưa về
người xưa lặng buồn hiên nhỏ ngóng trông
nụ hoa chắt chiu những giọt mưa từ trời
ân sủng của những ban phát không giới hạn
vẫy tay chào người bạn mới quen
như con chim ngơ ngác trên tháp chuông
chuyện mơ hồ đỉnh ngọn
chúng ta cần nhau sự bù đắp
sau khi gặm nhấm hoài niệm trong im lặng
trì níu bao hệ lụy trần gian
trở về chốn xưa trong ký ức
nhắc lại hơi thở thời tình sử
có ai thắp lên ngọn đèn
cười với mặt trăng
mấy khi tâm hồn phẳng lặng như hôm nay
tỉ tê ngày mùa hạ cháy da nóng bỏng
bao nhiêu văn nhân thi sĩ cười trên giấy
run tay viết lên cảm xúc…
– thy an