QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
ngày mùa đông
1.
thơ viết buổi tối rất đen
đen cháy / đen mun / đen than / đen lọ nồi
nàng nói đen như huyền thoại
đen như phim noir
chậm chạp nhỏ từng giọt trong bầu khí quyển căng thẳng
đôi khi vương ánh nến chập chờn
trong những giờ phút chờ đợi rạng đông bừng sáng.
2.
mưa nơi này ̶ ̶ ̶ như tôi biết ̶ ̶ ̶ không nhiều
nhưng gần đây có thể dai dẳng cả ngày đêm
nàng kéo cao cổ áo
sáng nay thức dậy chợt thấy chứng sổ mũi viêm họng và
cơn ho tức ngực không còn
không là hoang tưởng
mùi huệ trắng thật thà nồng ngái
lan tỏa cùng khắp phòng đợi
khoảng không bỗng nhiên chơ vơ xa cách mênh mông
chờ đợi lời chia tay sau cùng và những giọt nước mắt
chấm phá trên bức thủy mặc bến bờ thiên thu hiu quạnh.
3.
bia hơi bên bia đá
những chân nhang bạc màu bụi tro vương vãi
buổi chiều vẩn vơ trong nghĩa trang
trời sụt sùi chuyển mưa
bóng người xiêu đổ trong cơn mất trí tập thể
thời tiết mùa đông ở đây bất định
nhẫn nhục chịu đựng nỗi ám ảnh không rời.
4.
hạnh phúc là vạt nắng lấp lánh linh hoạt ngày mùa đông
bên hành lang dài sâu thẳm
bất chấp giấc mơ lênh đênh xuyên suốt giấc ngủ vùi
buổi trưa bước qua dòng cảm xúc tươi mát
lẫn lộn đôi chút ngờ vực
những khuôn mặt / tiếng nói / điệu cười / danh tính
lảng vảng chập chờn ̶ ̶ ̶ nghe chừng xa lạ bỗng dưng gần gũi
có phải hạnh phúc đến khi chúng ta không tìm nó?
– Quảng Tánh Trần Cầm
*
THY AN
Bạc tóc đèn đêm
đốt cháy niềm tin như đốt sợi tóc
bốc lên mùi khét
kêu cái xèo ngắn gọn
rồi xong
kỳ vọng làm chi ở những bám víu và vá víu
thời gian đang xói mòn hoài niệm
và ký ức bị lủng một lỗ quá to
làm thế nào định vị trái tim thật thà nhất
giữa rừng hoa hay rơm rạ
để treo lên đỉnh ngọn làm thần tượng tôn thờ
hơi hám văn minh không đủ an ủi
chỉ đem lại thật nhiều ảo tưởng như rượu và thơ
cạn ly tửu trần chữ nghĩa
khác chi giọt nước mưa rơi xuống giếng đời
bằng hữu xôn xao rồi bặt tiếng
chui vào hang động đầy góc tối
trăng soi trăm ngàn hình vật biến dạng
một đống câu hỏi chập chùng
chồng chất tình yêu, gia đình, bản ngã, quê hương
mấy con đường xao động đáy sâu tri kỷ
nỗi buồn vẽ lên những dấu hỏi và chấm than
cô đơn bạc tóc đèn đêm…
Chữ nghĩa đàn hồi
ta chạy nhảy với con mắt mù vì vui
có sáng ngời bao nhiêu cũng không thấy con đường mê lộ
ta cười to với trí khôn bị giam tù
tiếng át cả lương tâm bé nhỏ
ta nâng ly rượu nồng vô cảm
đắng trái tim chiều đông
và trôi bềnh bồng
nhẹ như rơm rạ
máu chảy nhưng ruột chưa mềm
miệng lưỡi dẻo như cao su
chữ nghĩa nghe tội nghiệp đàn hồi
lăn trầm như viên sỏi
không ngóc đầu lên nổi
vung tay đánh gió thấy đau
mùa bao dung chạy vòng vòng xin lỗi
cẩu một thánh giá hay tượng Phật
treo lên cao và ngắm
ve vuốt
đồi xanh có bóng ai qua nhanh
– thy an
*
VĨNH NGỘ
Chào em
Chào em buổi sáng tinh khôi
Chào anh buổi tối lên đồi thẩn thơ
Chào cô một mối tình hờ
Chào người giã biệt đừng chờ đợi nhau
Chào em thấp thoáng ngày sau
Chào anh sám hối lên cầu lang thang
Chào ai chưa hết bẽ bàng
Chào người đã hết nợ nần gì đâu
Chào ai còn chạnh lòng đau
Chào ta lòng vẫn còn sầu tư hương
Chào người đi hết con đường
Chào em ở lại hết buồn hết mong.
Chào anh một thuở long đong
Chào em một dạ một lòng chờ ai
Chào ai còn sợ ngày dài
Chào ta chào hết cảnh đời trầm luân.
Chào em buổi sáng phân vân
Chào người buổi tối tần ngần chưa đi
Chào sương còn đọng rèm mi
Còn chào ai nữa, xuân thì đã qua.
– Vĩnh Ngộ
*
NGUYỄN HÀN CHUNG
Trung úy và trung sĩ
Thi rớt răng khểnh bỏ tôi
dạo phố với chàng trung úy
Bây giờ trung úy đã già
tôi hoài đeo lon trung sĩ
trung sĩ vẫn còn ngơ ngơ
ngó nàng bón cơm trung úy
trung sĩ trở thành nhà thơ
lưu vong cuối trời xứ Mỹ
Năm mươi năm đã qua rồi
chiều nay một cựu trung sĩ
ngâm bài thơ gió mồ côi
gửi sóng tình về cố lý
Không biết trung úy phu nhân
đọc thơ ghét mình không nhỉ!
Thề không triệt sản
Bây chừ anh sang nước Mỹ
Lắp bắp cũng thành công dân
Sao em giục anh triệt sản
Không cho anh đẻ tản thần
Triệt sản anh còn cái xác
Hoặc như mới vừa thai sinh
Anh cứ hoài thai rụng trứng
Không em anh đẻ một mình
Anh đẻ trong niềm phấn hứng
Con bầy nhưng cũng khá xinh
Không tin em hỏi bạn hữu
của anh trên khắp hành tinh
Bạn trai cũng như bạn gái
Sao anh triệt sản cho đành!
Anh xin thề không triệt sản
Trời cho cứ đẻ tành tành
Miễn không đẻ loài phản bạn
Suốt đời dối trá lưu manh
Anh đẻ và anh dạy dỗ
con yêu đất nước của mình
chung lưng với người đói khổ
phận đời trôi nổi điêu linh
Chín mươi nếu anh còn sống
Vẫn đẻ, em đừng cấm anh!
– Nguyễn Hàn Chung