Mùa thu dẫu vừa khảy đôi ba nhịp vàng trên tàn cây. Mùa thu dẫu đang đốt hết mình trên hàng cây maple đỏ lá suốt dặm dài. Và mùa thu cho dù cũng vừa khép cánh cửa để ra đi, khép rất nhẹ nhàng như sợ làm thức giấc ai đó đang say ngủ. Tất cả. Những bổng trầm của mùa thu đều rúng động mấy tầng cung bậc cảm xúc của ta.
Phiến lá vàng óng kia ẩn mật điều gì. Dấu chân vàng ố chiếc lá cuối thu như thể là những dấu chân cuối cùng để – nhẹ hẫng về mai sau – Ngọn gió của mùa thu ly tan nào vẫn thảng thốt trong nỗi chờ đợi. Hạt mưa nào xám tro quán phố. Và người ngồi nghe gió mùa thu về như – tiếng thổn thức của thời gian. Bạn ơi, xin lắng lòng trong buổi đêm tịch mịch để nghe cảm xúc bạn hòa âm thế nào với âm vang thu, để biết tác động mãnh liệt của thu – phù vân thôi cũng nát đời như chơi…
*
Nguyễn Xuân Thiệp
Nhịp bước mùa thu
sáng nay. tôi lắng bước mùa xưa
chim nhỏ. năm nao. rộn khóm dừa
sông chớm đôi bờ thu quạnh quẽ
đường dài. son đỏ. quán lau thưa
nhà ai. phơi áo. ngoài hiên gió
nắng tắt trưa qua. lạnh bến chờ
cây ố. sắc tường. vương phủ ấy
trẻ nghèo. nhặt lá. ngói rơi. Hư
nghìn mùa. sương khói. dậy âm vang
lộp bộp. hiên sau. trái rụng vàng
bóng sậu. kêu qua bờ mía dại
xa nhau. mùa thu. mưa trong trăng
em đi. nhịp bước dạo đôi mùa
áo biếc. chìm trong dáng núi xa
trống lẻ. trường bên. hờ hững điểm
hoàng thành vừa chợp giấc mơ trưa
thời đại xây trên lòng quá khứ
tiếng mùa. hốt gió. rắc ly tan
này em. nhìn lại nương cày cũ
mặt đất. âm u. bặt tiếng đàn
(1954)
*
Nguyễn Lương Vỵ
Cuối Hạ Đầu Thu
I. theo mộng về thăm sài gòn mưa cuối hạ đầu thu chiều cũng vừa trắng mù mưa bay trên phố chật xám tro lá khóc bên quán xưa vuốt mặt nhớ tri âm chìm khuất đan tay nghe hồn vía đong đưa bên đây mặt trời thức dậy sớm sài gòn mưa em đã ngủ chưa?
II. em đã ngủ chưa hay còn thức đêm thẳm sâu dấu lệ ngàn trùng chung cư gù lưng đứng rũ bóng cửa sổ nhòe mắt tìm chân dung mộ đời thinh không vang lục trúc mồ ta địa tận réo hồng chung giật mình tỉnh giấc còn ấm ngực ngồi dậy ngoài hiên đã sáng trưng!
III. theo mộng về thăm sài gòn em đầu thu cuối hạ mưa dài thêm trắng mù biệt khúc rơi tầm tã xám tro cầm dương sầu lấm lem nhớ quá hồn đường sá mệt lả thương thay thân đất khách say mèm giật mình đèn chưa tắt thở nhẹ dứt mộng mà sao vẫn còn thèm?!
(7.2017)
*
Nguyên Yên
Dứt
đóng chặt cánh cửa,
để lại tất cả sau lưng
như thời nào đẩy mái ngược dòng
ra đi nhắm mắt hòng thoát
đóng chặt cánh cửa
nhốt từng giấc mơ sao trời
khóa trái mọi trối trăng
những hồn ma hệ lụy
đóng chặt cánh cửa và quăng đi chìa khóa
chiếc rương của một thời châu báu
bầu rượu tràn hớp say
căn nhà có huyễn tưởng bóng mát
đóng chặt cánh cửa
vứt bỏ mẩu quen thuộc cuối cùng nào sót lại
ngoài kia những chiếc lá ố vàng đang rụng
mùa thu cũng bỏ đi
đi như một linh hồn rút lui không định trở lại
đi chuyến nhẹ hẫng về mai sau
cầu cho trót lọt
*
Trần Hoàng Phố
Gương mặt ký ức
1.
Bạn hãy dịu dàng lấy cây cọ và vẽ
Vào trái tim rực lửa lá phong mùa thu
dấu vết cuộc đời phù du chúng ta
Trên khuôn mặt của gió
và sự lặng yên cây cối
Bạn như nghe thấy
tiếng
thổn thức của thời gian
và sự chảy trôi của ký ức
2.
Bạn hãy cầm lấy cọ và vẽ
Vào khung
tấm toan màu trắng ước muốn
Một khuôn mặt
nồng nàn say mê dự phóng
Trên những chiếc mặt nạ ngày rơi
Bạn như nghe thấy
bước đi lạ lùng bóng tối hoài niệm
3.
Bạn hãy cầm lấy cọ và vẽ
Vào gương mặt đổi thay
của năm tháng và sự lãng xẹt kiếp người
Bóng tối ký ức
Và bước chân chậm chậm của các vì sao
Trên thảo nguyên mênh mông bầu trời đầu hạ
4.
Bạn cầm lấy cọ vào vẽ vào khung tấm toan thời gian
Gió thổi làm mắt bạn cay
Giọt bùi ngùi
như giọt sương rơi thảng thốt vào giữa trái tim bạn
Khuôn mặt sáng dịu dàng vầng trăng hạ tuần tháng tám
như linh hồn đợi chờ
đâm xuyên ký ức bạn đớn đau
*
Phạm Thiên Thư
Áo Thu
Xưa em phơi áo giữa thu phong Lá vàng cài trên lụa rực hồng Nay áo đã cuốn về thiên cổ Lá vàng bay lạnh nỗi niềm không.
trong một giấc mơ khác, tôi về |
nơi đó |từ sâu thẳm tôi vẫn còn tin, có lẽ | khi nước tràn khe đất nứt, mảnh kim loại bắt đầu han rỉ và những lá mềm của cây lúa mọc lên |
khi sáo ngữ văn hiến bốn ngàn năm thay bằng đối thoại về nhân quyền | khi tiếng thì thầm từ quê cũ thay bằng tiếng gọi |
nước mắt chảy dài, tôi nói | gốc rễ của một người không đứt mất bao giờ.
Thơ của Lưu Diệu Vân khẳng định bản thân phụ nữ trong thời gian. Nhà thơ tự lên giây đồng hồ cho chính mình. She, Self-Winding, tựa đề tuyển tập thơ Anh ngữ mới nhất của cô (Ugly Duckling Presse, September 2022), phản ảnh những tranh đấu và hòa giải giữa thế giới bên ngoài và đời sống nội tâm, giữa phong tục và trào lưu mới, quá khứ và hiện tại, lãng mạn và thực tiễn. Thơ của cô cũng hàm súc di sản chiến tranh và kinh nghiệm di dân.
ngồi trầm ngâm dưới bóng mát cây trúc đào vừa bị cưa / giống như hiền triết năm xưa / nhìn chu kỳ giăng tơ của nhện / lung lay trước gió
bận lòng bao nhiêu câu hỏi trần gian / về những bệnh nan y tàn phá thân người...
Trần Mộng Tú & Trần Hạ Vi, hai người làm thơ nữ, hai thế hệ khác nhau, hai thi pháp, hai suy nghiệm, nhưng cùng một mục đích, làm sao đạt tới cái đẹp của Thi Ca. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
mùa hè của sự thật. và trái ngược |
dòng sông già chết khô khi dưới mưa lũ những con đường chết ngộp |
lỗi lầm hoá thạch mà hoài nghi và biện bạch vẫn còn |
những chữ viết trên tường ta đã cố tình quên |
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.