màu ảnh chiến tranh

11/04/202112:24:00(Xem: 3095)
83
Minh họa: Cao Bá Minh



Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc.

Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy.

Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá

Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng,

trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.

 

Anh là người đàn ông thứ năm trong gia đình,

hy sinh tính mạng bảo vệ tổ quốc,

sau cha và ba anh trai.

Không nước mắt, mẹ anh đưa anh vào giữa nhà.

Ngồi cạnh quan tài, nắm tay anh,

im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn lên bàn thờ,

nơi bốn bức ảnh những người lính đã chết.

Nhìn cảnh thương tâm đó, tôi sợ hãi.

Tất cả người mẹ đều đau khổ vì con,

Nhưng người mẹ mất con, đau khổ nhất.

Người đau khổ tiếp theo là vợ anh

và đứa con trong bụng.

 

30 năm qua,

đôi khi tôi mơ về bạn mình.

Có lần, bạn tôi nói:

- “Tao mất cả hai tay.

Cánh tay trong quan tài của người lính khác. "

Lần sau, tâm sự:

- “Thằng bé không phải con tao.

Tao bị chấn thương nặng ở háng trong trận chiến đầu tiên. "

 

Không ai tin vào những giấc mơ,

nhưng lời nói của anh đóng đinh

hình ảnh chiến tranh đầy ám ảnh

trong hồn tôi.

 

*

Color of War Images

 

My best friend is an outstanding soldier.

He entered the war wearing the second lieutenant.

After six years, he left the war as a major.

Returning home, cold and mute,

in the wooden box, he lost an arm.

 

He was the fifth man in his family,

sacrificing life to protect our homeland,

after his father and three brothers.

With no tears, his mother took him into their house.

Sitting next to the coffin, she holds his hand,

silent, eyes blankly stared at the altar,

where four pictures of the dead soldiers stood.

Seeing that pitiful scene, I was frightened.

 

All mothers suffered for their children,

But the mother who lost her child suffered the most.

The following sufferers were his wife

and her womb child.

 

Over the past 30 years,

sometimes I dream about my friend.

Once, he told me:

- "I lost both arms.

The arm in the coffin belongs to another soldier."

Another time, he said:

- "The boy is not my child.

I had a severe injury to my groin in the first battle."

 

No one believes in dreams,

but his words hammered haunted war images,

through my soul. 

 
Ngu Yên

 

(Dich qua hệ thống SLTA

Download SLTA miễn phí:

https://www.academia.edu/45629061/SLTA_Second_Language_Translation_Aids)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo
Mồng Hai ngửa bàn tay ra hứng / Tuyết trắng như đường giữa kẽ tay / Nếm vị thời gian nghe chút mặn / Mặn ngọt chia chung nỗi vơi đầy.
Có phải em về theo nắng / bay vào khuya giấc chiêm bao / thức dậy chờ đêm tóc rũ / mấy thuở thức với trăng sao / Có phải anh từ trăm kiếp / về tìm em bạc mái đầu / dặm ngàn mưa khuya còn thức / chim buồn nghiêng cánh về đâu / Có phải tình nhân về gọi / ẩn lời cổ ngữ ngàn năm / chép vào dòng thơ nước mắt / hát theo lạc khúc cổ cầm
Ồ bé ngoan, anh biết dù bé có làu bàu vài tiếng với mẹ khi bị phá giấc ngủ nhưng rồi bé cũng mau mắn rửa mặt, đeo đèn lên đầu, tay xách bị, tay xách cây dùi sắt được ba trang bị rất tốt, và chạy ù về hướng ấy/ Đây, vườn hoa em: núi rác khổng lồ ở ngoại ô tập trung tất cả cặn bã của thành phố đông dân nhất nước/ Người phố thị dạo chơi vườn hoa xuân trăm sắc thì nơi đây em có rác rến muôn nghìn màu
ngước mặt nhìn trời, mùa xuân vuốt tóc/ từ chốn thinh không, rụng xuống dòng thơ / ẩn hiện đâu đây vài chữ hững hờ / buồn đọng lại bờ sông con nước đục / nghe trong gió vang tiếng cười xanh lục / đôi mắt liêu trai tù ngục cuồng si / một vẫy tay, một lời nói thầm thì / góc tối nhỏ, cạn ly, đời trăm mối
Bước ra vườn sau nhà / Hỏi hoa Mai nở chưa / Những cây Thủy Tiên đất / Có về kịp Giao Thừa / Ta đợi năm mới đến / Đuổi tai ương đi xa / Cầu đất trời cựa mạnh / Thay mới cả hồn ta / Hồn ta như lụa mới / Nhỏ xuống giọt xuân sương / Loang loang từng cánh mỏng / Nở tung đóa vô thường.
những giọt nến chảy dài trong cõi suy niệm / nước mắt sụt sùi trên khuôn mặt sáp trắng / chạng vạng cuối đường ngẩn ngơ cuối đời / sau bao tháng năm dài mải miết rong ruổi / bước chân tha hương dãi dầu đã mỏi / này em đây mùa thay lá đây mùa đón mưa
Những cây dưa cải xanh / đang cựa mình đón Tết trong bình / những củ hành còn hăng hăng / chờ đêm 30