màu ảnh chiến tranh

11/04/202112:24:00(Xem: 3124)
83
Minh họa: Cao Bá Minh



Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc.

Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy.

Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá

Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng,

trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.

 

Anh là người đàn ông thứ năm trong gia đình,

hy sinh tính mạng bảo vệ tổ quốc,

sau cha và ba anh trai.

Không nước mắt, mẹ anh đưa anh vào giữa nhà.

Ngồi cạnh quan tài, nắm tay anh,

im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn lên bàn thờ,

nơi bốn bức ảnh những người lính đã chết.

Nhìn cảnh thương tâm đó, tôi sợ hãi.

Tất cả người mẹ đều đau khổ vì con,

Nhưng người mẹ mất con, đau khổ nhất.

Người đau khổ tiếp theo là vợ anh

và đứa con trong bụng.

 

30 năm qua,

đôi khi tôi mơ về bạn mình.

Có lần, bạn tôi nói:

- “Tao mất cả hai tay.

Cánh tay trong quan tài của người lính khác. "

Lần sau, tâm sự:

- “Thằng bé không phải con tao.

Tao bị chấn thương nặng ở háng trong trận chiến đầu tiên. "

 

Không ai tin vào những giấc mơ,

nhưng lời nói của anh đóng đinh

hình ảnh chiến tranh đầy ám ảnh

trong hồn tôi.

 

*

Color of War Images

 

My best friend is an outstanding soldier.

He entered the war wearing the second lieutenant.

After six years, he left the war as a major.

Returning home, cold and mute,

in the wooden box, he lost an arm.

 

He was the fifth man in his family,

sacrificing life to protect our homeland,

after his father and three brothers.

With no tears, his mother took him into their house.

Sitting next to the coffin, she holds his hand,

silent, eyes blankly stared at the altar,

where four pictures of the dead soldiers stood.

Seeing that pitiful scene, I was frightened.

 

All mothers suffered for their children,

But the mother who lost her child suffered the most.

The following sufferers were his wife

and her womb child.

 

Over the past 30 years,

sometimes I dream about my friend.

Once, he told me:

- "I lost both arms.

The arm in the coffin belongs to another soldier."

Another time, he said:

- "The boy is not my child.

I had a severe injury to my groin in the first battle."

 

No one believes in dreams,

but his words hammered haunted war images,

through my soul. 

 
Ngu Yên

 

(Dich qua hệ thống SLTA

Download SLTA miễn phí:

https://www.academia.edu/45629061/SLTA_Second_Language_Translation_Aids)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
thơ viết lên từng hàng da diết/ như nhánh sông đi qua thành phố/ như cơn mưa rót vào tim người/ngày đầu năm những nỗi nhớ có ai hay …
tôi không thể nào quên được hình ảnh/ hai con khỉ bắt chí rận cho nhau/ qua nhiều tháng năm/ hai con khỉ dần dà lão hóa/ (không thoát khỏi lẽ vô thường) ...
Sáng mùng ba Tết nắng lên tươi/ hương nồng từ biển gió lay mời/ ngoài hiên giò lan tía nở rộ/ lòng ta mở rộng đón đất trời...
Thả lỏng hết canh đời nhức nhối / vành đai nghiệt ngã của thông đồng / cái chết. niềm đau chìm thất lạc / một thoáng tâm thiền nơi ngộ không
thở lên cầu lộng chân mây/ loa xa nhánh nữa cởi vai sông triền / từng say đắm rượu bách niên / cây nhân gian sẽ nhện phiền muộn giăng / bím thư sinh bới lọn mầm / lưới yêu mị chải lệch tâm lược ngà / nhá nhem đóm lội tịch tà / cái hôn ám cũ tách ra giữa vời
Một nhà phê bình văn học ngoại quốc đã nói đại ý: Nếu các nhà thơ hiện đại không có độc giả, họ có thể tạo ra độc giả. Đây thuộc vào phần lớn thi tài của nhà thơ. Để có được một bài thơ ra thơ, nghĩa là, được sinh ra từ cảm xúc thực, có sự mới lạ của chữ và nghĩa, và ít nhất là có nhạc thơ. Thơ hiện đại có khi nghiêng về lý sự mà coi nhẹ cảm xúc. Làm thế nào để một bài thơ triết lý, suy tư, gây được rung động Thơ nơi người đọc? Thơ Nguyên Yên có một gợi mở như thế. Thơ của cô trầm tĩnh, đầy những suy tư triết lý, và táo bạo một cách sáng suốt để không phá đi thẩm mỹ từ của thi ngữ. Cô tôn trọng thi ngữ, cô triết lý bằng cảm xúc thơ (là khi trái tim phỉnh cái đầu… ), và vì vậy dòng thơ hiện đại của cô bật lên được nhạc chữ rất riêng của thơ tự do, đọc lên, có được cảm xúc đọc một bài thơ, cảm được cái mới lạ của chữ, nghĩa, hình ảnh. Suy tư mà vẫn ánh lên nét thơ mộng, lãng mạn, đặc biệt là những bất ngờ ở cuối bài thơ. Đó là những yếu tố mà thơ Nguyên Yên đã chinh phục được người đọ
tôi xòe bàn tay gọi màu vàng / gọi màu cam màu đỏ của ráng chiều. gọi màu xanh của mây trưa. ôm hôn những cánh mỏng phía trên đầu gió / nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi quá nhỏ / đóa hoa không màu
tháng hai/ ngôi nhà xám có ánh sáng hắt ra/ như ân huệ sót lại của đêm/ người con gái ngồi cạnh bàn hoa/ nhớ trăm điều cổ tích/ ngón tay mân mê/ trên những trang sách cũ già...
"Chén rượu này rót xuống/ tạ ơn đất bao dung/ chén rượu này ngửa mặt/ tôi chuốc mình,Tân Xuân. -- Những câu thơ trầm buồn trong bài thơ "khai bút đầu năm" của nhà thơ Trần Mộng Tú, mang phong vị mùa Xuân nhưng vẫn man mác nỗi sầu xa xứ.
bềnh bồng tiếng hát ngợi ca xuân quê hương thanh bình / một thoáng nghe chừng tâm can tỳ phế thận đau nhói / gợi nhớ những cảm xúc chông chênh ngậm ngùi chới với ̶ ̶ ̶ sóng sánh trong ảo giác mất thăng bằng buổi giao thời