Cảnh đời tháng tư

10/04/202112:08:00(Xem: 2707)
ann phong
Tranh minh họa: Ann Phong

 

 

tháng tư

người đàn bà sang trọng xách chiếc giỏ

chứa con chó lông xù màu trắng

vuốt ve như báu vật, đứng xếp hàng trước tiệm bánh mì

tình cảm giữa người và thú hơn hẳn người và người

chẳng cần ai giải thích

 

tháng tư

người đàn ông co ro xin tiền nơi cửa chợ

đắp bao nhiêu chăn rách

vẫn run vì gió

nụ cười méo mó như một lời van xin

-giúp người nghèo khổ hơn mình-

luôn là bài tập nhắc nhở

cho những ai đã từng nghèo khổ, bây giờ giàu có

 

tháng tư

vợ chồng già dẫn nhau ra phố

nắm chặt tay nhau sợ ngã

leo lên chiếc xe điện màu vàng

Bruxelles êm đềm mùa dịch

một câu hỏi không nghe trả lời

câu hỏi thứ hai bắt đầu bực dọc

tình yêu xế chiều luôn gai góc và đầy những khắc phục

vẫn chứa nhiều câu hỏi

với những trả lời không cần thiết

 

tháng tư

hạt bụi trên bàn mài miệt

góc, cạnh lăn lóc, ngón tay vu vơ

sách vở, nhang trầm và đồ vật

cũ xưa và cổ xưa có gì khác nhau?

tiếng Việt thâm thúy biết chừng nào

kẻ ngu tưởng văn chương là trò chơi vung vít

người hiền gọi là ‘lang thang chữ nghĩa’

đi hoài không tới đích

 

tháng tư

những con sâu bò ra bị chim ăn

nhớ lại bao cảnh đời năm xưa

chiến tranh khốc liệt

nước mất nhà tan

cũng ngày tháng tư

ma quỷ xưng tụng hòa bình

người vẫn giết người bằng chủ thuyết dã man

thân phận dân tộc

nổi trôi vô định

 

tháng tư

đóng cửa tắt đèn

kéo màn cài then

chút mùa đông sót lại

cơn gió lạnh mang theo chữ nghĩa

trôi theo sương gió

chắc cũng là lang thang dư thừa ?

 

thy an

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Trần Hạ Vi...
tuyến lệ bây giờ | rừng cây đêm quên thở | con suối nằm im trong vách đá | cho đau thương chiến tranh | cho khốn cùng bên cạnh xa hoa | vài giọt hiếm hoi
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...