Màu Rau Sống

31/01/202109:39:00(Xem: 2107)

Ann P 14
Tranh minh họa: Ann Phong

  



Tôi trồng vườn rau lưu động trên xe kéo.

Trời lạnh đắp mền. Trời mát mang ra tắm sương.

Trời nắng cháy, che dù. Trời gió bão, núp dưới chân giường ngủ.

Rau trở thành con cháu trong nhà.

Làm bạn đồng hành với bún, phở, cơm, canh, bánh tráng...

Rau dạy tôi nhiều điều đã biết nhưng không thật sự quan tâm.

Rau hỏi tôi:

- Có hiểu vì sao rau trồng nhà thơm hơn rau ngoài chợ?

 

Rau dạy tôi:

Muốn đời mọc nhiều lá non, lá xanh,

chân phải mọc nhiều rễ.

Muốn lòng được bình an,

đừng quan trọng trổ hoa, mà quan hoài nở lá.

Muốn sống vui qua ngày,

phải mùi vị Tía tô, Húng, Răm, Thơm, Tàn ô, Kinh giới...

Muốn chinh phục lòng người,

phải hiến thân cho họ ăn.

 

Tôi không thích ăn rau.

Vợ tôi rất yêu rau.

Khi rau mơn trớn môi nàng, tôi cảm giác vô dụng.

Khi rau lăn lộn sung sướng trong lưỡi nàng,

tôi tưởng tượng những điều không muốn viết ra.

Khi rau với nàng là một,

tôi biết mình chưa được như rau đến tận cùng tình ái.

 

Tôi trồng vườn rau lưu động.

Tập chăm chút những gì người Việt xem thường.

Tập yêu thương những gì dân tôi lơ đễnh.

Tập làm đôi điều hữu ích cho vợ hài lòng.

 

Rau trồng nhà

được chăm chút, được yêu thương,

thơm hơn rau ngoài chợ.

Rau còn biến cải như vậy,

hồ huống chi người.

 

 Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không phải sống làm người buồn bã. | Người làm cho sống buồn. | ‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’ | bắt được hơi gió lạnh rùng mình | cảm được cõi trống trải | nơi con người sợ hãi.
Những đoản khúc của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Em đầu hàng hy sinh thân thể | Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng | Ngày mai máu chảy không ngừng | Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.
Lục bát mới của nhà thơ Nguyễn-hòa-Trước
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
Ba thi khúc của nữ thi sĩ Trần Hạ Vi...
đông tây nam bắc mù như nắng | vẽ bóng mưa rào một trận chơi
chim săn mồi không lo bị bắt | chỉ về mặt đất bằng cách bị bắn rơi
Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé | Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi! |Em xa lạ quá, đâu còn phải | Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.