Màu Rau Sống

31/01/202109:39:00(Xem: 2104)

Ann P 14
Tranh minh họa: Ann Phong

  



Tôi trồng vườn rau lưu động trên xe kéo.

Trời lạnh đắp mền. Trời mát mang ra tắm sương.

Trời nắng cháy, che dù. Trời gió bão, núp dưới chân giường ngủ.

Rau trở thành con cháu trong nhà.

Làm bạn đồng hành với bún, phở, cơm, canh, bánh tráng...

Rau dạy tôi nhiều điều đã biết nhưng không thật sự quan tâm.

Rau hỏi tôi:

- Có hiểu vì sao rau trồng nhà thơm hơn rau ngoài chợ?

 

Rau dạy tôi:

Muốn đời mọc nhiều lá non, lá xanh,

chân phải mọc nhiều rễ.

Muốn lòng được bình an,

đừng quan trọng trổ hoa, mà quan hoài nở lá.

Muốn sống vui qua ngày,

phải mùi vị Tía tô, Húng, Răm, Thơm, Tàn ô, Kinh giới...

Muốn chinh phục lòng người,

phải hiến thân cho họ ăn.

 

Tôi không thích ăn rau.

Vợ tôi rất yêu rau.

Khi rau mơn trớn môi nàng, tôi cảm giác vô dụng.

Khi rau lăn lộn sung sướng trong lưỡi nàng,

tôi tưởng tượng những điều không muốn viết ra.

Khi rau với nàng là một,

tôi biết mình chưa được như rau đến tận cùng tình ái.

 

Tôi trồng vườn rau lưu động.

Tập chăm chút những gì người Việt xem thường.

Tập yêu thương những gì dân tôi lơ đễnh.

Tập làm đôi điều hữu ích cho vợ hài lòng.

 

Rau trồng nhà

được chăm chút, được yêu thương,

thơm hơn rau ngoài chợ.

Rau còn biến cải như vậy,

hồ huống chi người.

 

 Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
tình yêu lạnh như biển | những cái giống không cùng đời | có thể là một vì sao nhỏ bé | có thể là một nét mày hung tợn | trả treo trước gi
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...
Thành phố cháy hết cây cỏ. | Những tàng dừa nhớ gió. | Những đỉnh thông khát nước. | Sao tình yêu chưa sôi sục trong em?
Thơ của ba nhà thơ: Nguyễn-hoà-Trước, Trần Hạ Vi, Trần Yên Hòa...
Kể lạ, ở “nước non mình”, bút hiệu của các nhà sáng tác qua nhiều lãnh vực văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa, nghiên cứu phê bình, truyền hình, báo chí, diễn viên, có bút hiệu/danh, là Sơn [không kể Sơn ở đầu như Sơn Nam, Sơn Tùng, Sơn Vương…] là đông vô số kể. Thiếu Sơn, Triều Sơn, Trúc Sơn, Phạm văn Sơn, Trịnh Công Sơn, Mai Sơn, Phong Sơn, Vân Sơn, Trần văn Sơn, Linh Sơn, Trần Áng Sơn, Từ Sơn, Vinh Sơn, Tiến Sơn, Cao Sơn, Ngô văn Sơn, Lê Thái Sơn, Nguyễn Lê La Sơn, Lê Tây Sơn. Chu Sơn, Tùng Sơn, Hoài Sơn, Đào Bá Sơn…Trong đó hai ông Sơn thi sĩ là….đáng yêu nhất. Nguyễn Đức Sơn và Nguyễn Bắc Sơn. Đáng yêu, vì hai ông này đều có tài, đều có cái lạ trong thơ, lẫn ngất ngư, ngất ngưỡng, ngất ngây trong đời sống.