Vượt Cạn Trong Lũ

25/10/202012:15:00(Xem: 4648)
Untitled
Minh họa Đinh Trường Chinh



Người chồng cong mình chạy trên bờ

nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre

chiếc thuyền chỉ chở được hai người

người chèo thuyền

đưa vợ anh qua sông sanh đẻ

 

Chiếc thuyền không tới bờ bên kia

người vợ không hoàn thành cuộc “vượt cạn” một mình được

chị đắm giữa dòng

đứa bé chết đuối trong bụng mẹ

 

Người chồng chạy điên cuồng trên bờ

cong mình gào trong lũ

chiếc thuyền xoáy theo dòng

úp hai mẹ con chị

giấu dưới tận đáy sông

 

Chị không nghe tiếng chồng gào khóc

Anh không nghe tiếng chị gọi với lên bờ

Bố không nghe tiếng con kêu vào đời

Bố không nhìn thấy con chui ra từ bụng mẹ

chỉ có con sông

và tiếng nước đập vào bờ

Nước cứ lên

nước trào như nước mắt

nước mắt của người dân nghèo

một đời sống trong “Tai Trời Ách Nước”

 

Tiếng khóc của con người

lẫn vào gió vào lũ

nước mắt hòa vào nước sông

nên không làm sao vớt riêng ra được

 

Người đàn bà đó

không “vượt cạn” được một mình

đã chìm cùng với con

 

Chồng chị chạy điên cuồng trên bờ

nước vẫn thản nhiên dâng

chỉ còn anh và lũ. (*)

 

tmt

(*) Ngày 12 tháng 10. Trong cơn lũ, chị Hoàng Thị Phượng ở Huyện Phong Điền-Thừa Thiên Huế, thuê thuyền qua sông để sanh nở, thuyền lật chết cả mẹ và thai nhi.

 

Trần Mộng Tú

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
người chết không hót không bay không nhảy múa | con hạc mào đỏ* xếp cánh thôi mơ thôi thơ | con chó thất lạc buồn rầu
Cặp đùi này, chẳng hạn, là của em. | Vòng tay anh, trở lại ôm lấy bản thân | Ngón tay, bờ môi thu hồi | định quyền sở hữu.