Quê Hương Tôi Thật Là Bất Hạnh / Tango Habanera - thơ Ngu Yên

13/07/202009:47:00(Xem: 1872)

baithomotnguoiyeunuocminh
Minh họa Đinh Trường Chinh














Quê Hương Tôi

Thật Là Bất Hạnh

 

Khổ tâm của mẹ

dày vò khi con cái đánh nhau.

Khổ tâm của cha

nhục nhã khi con cháu phá hủy ngôi nhà do ông xây cất.

Quê hương tôi có đủ cả hai chuyện.

        Còn chút lương tâm nào không,

        sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc?

        Học nhiều làm gì,

        chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u,

        chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?

        Giữ chức vị cao làm gì

        khi lòng hẹp như cửa sổ nhỏ có chấn song,

        khi đôi mắt chuẩn bị tung lưới kéo về lợi lộc?

        Sáng tác văn chương làm gì

        khi từ đầu đến chân nhiễm bóng tối?

 

Khổ tâm của mẹ

thương khó khi con cái tham lam quên máu mủ.

Khổ tâm của cha

tức tưởi khi con cháu càng ngày càng tụt hậu

nhưng hợm mình tài năng

vừa huênh hoang vừa nhắm mắt.

Quê hương tôi có đủ hai hiện tượng này  

 

 ***

 

Tango Habanera

 

Không / không không sợ / không sợ / không sợ.

Chách/ chách chách chình / chách chình / chách chình.

Điệu nhạc buồn quê hương.

Khi nắng vẫn ngàn xưa như ngàn mai.

Chiếu vàng lúa mênh mông hồn Lục tỉnh

và những con tim kinh lạch sâu đậm câu hò.

Quyền lực nào tự gây thương tích?

Tự đe dọa? Tự dại khờ? Tự biến thái? Tự hại mình?

Quyền lực nào hơn tình tự dân quê?

 

Không / không không sợ / không sợ / không sợ.

Điệu nhạc buồn quê hương.

Nơi tôi lớn lên với muôn ngàn âm điệu hòa tan trong máu.

Quê mình sông dài khác với quê người.

Quê mình biển rộng khác với quê người.

Quê mình núi cao khác với quê người.

Quê mình mồ mả khác với quê người.

Quê mình cha mẹ khác với quê người.

Quê mình vợ chồng khác với quê người.

Quê mình tình yêu khác với quê người.

Quê mình khác với quê người.

Lòng tham nào bán rẻ quê mình?

Trí ngu nào hủy hoại quê mình?

Sợ hãi nào dâng hiến quê mình?

 

Không / không không sợ / không sợ / không sợ.

Điệu nhạc bừng bừng quê hương.

 

Ngu Yên

Ý kiến bạn đọc
15/07/202002:11:16
Khách
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
tình yêu lạnh như biển | những cái giống không cùng đời | có thể là một vì sao nhỏ bé | có thể là một nét mày hung tợn | trả treo trước gi
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...