LỜI PHI LỘ-Tôi được đọc bài thơ này lần đầu tiên khi nó được phổ biến trên báo VĂN, nếu tôi không nhầm, vào những năm 80 của thế kỷ trước. Có điều đáng chú ý cuối bài thơ báo VĂN có ghi rõ Vô Danh, nghĩa là không rõ tác giả. Nhưng tôi tin rằng báo VĂN biết rõ tác giả nhưng không tiện nói ra vì tác giả vào thời khoảng ấy còn ở trong nước. Chỉ cần đọc bài thơ qua một lần, xuyên qua văn phong, ai cũng cảm nhận tác giả của bài thơ này là Thanh Tâm Tuyền. Người bạn họa sỹ già ở Orleans bên Pháp vào thời điểm này không ai ngoài họa sỹ Thái Tuấn. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đến Mỹ vào năm 1990 theo diện HO. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đã từ trần tại tiểu bang Minnesota vào ngày 22-3-2006, (1936-2006) sau mười sáu năm định cư ở Mỹ, hưởng thọ 70 tuổi.
Nhân dip ngày giỗ thứ mười bốn-14 sắp tới của nhà thơ, và cũng để tưởng nhớ công ơn anh đã mở ra một hướng đi mới nền thi ca của đất nước ta, tôi xin mạo muội trinh bày lại nơi đây bài thơ của anh và cố gắng giữ nguyên hình thức như nó đã được trinh bày trên báo VĂN. Nếu có gì không hoàn hảo như ý muốn, xin quí vị lượng thứ. Xin tri ân-Đào Như
Thư gửi người
bạn họa sĩ
già ở orléans
Người bạn vẽ già đi xa gửi cho tôi bức tranh Mùa Đông Quê Cũ
Đầm đìa mê nón áo tơi
Nghe tái tê cơn mưa phùn sơn dầu Paris đổ trên đồng chiêm mái rạ
Nghe trên tóc mình tuyết thời gian từng nạm trắng rơi rơi
Một thâp kỷ trôi vèo
Anh còn nhớ câu thơ tôi âm vang chiếc thùng phuy kinh động
Lăn xuống cầu thang, lăn mãi xuống cầu thang
Rút ruột đêm khuya cho mười năm vụt trở thành trống rỗng
Từng khối kỷ niệm buồn lăn suốt những mùa đông
Bao nhiêu đêm như Lý Bạch thời nào, anh ngước nhìn vần trăng châu Âu thâm thẩm sáng
Nhịp trống quân xưa, đứa trẻ xưa, rặng tre xưa, run bấn sợi dây cuồng
Cúi mái đâu già nua trên nền voan thâm thẩm trắng
Cố hương, chừ, cố hương
Thức ngủ trong anh, kẻ lữ khách vất vả cô đơn, loài du ca một đời thức ngủ
Chốn đến nơi đi, cây kia nào biết lặng, gió chẳng biết dừng
Thổi suốt trời Orléans con bấc giọt đầm âm âm đồng đất cũ
Sóng vã lời tôi mười năm trời còn ngậm bến tranh anh
Đêm gõ búa khai niên, tôi độc ẩm trong giọt nước mắt lớn anh gửi về tôi từ niềm tri kỷ
Cơn ướt cơn khô cuộc trả vây thấm đẫm tận cùng
Đầm đìa tôi, đầm đìa anh, đầm đìa tất cả
Hoa đào có xót thương chăng khi vắng bầy thiên điểu di cư một nền mây cánh vỗ
Cố nhân, chừ, cố nhân !
VÔ DANH