Hôm nay,  

Khóc một chút rồi thôi

07/03/202410:08:00(Xem: 1308)
Truyện

ao-dai

Lily nằm ủ rũ trên giường khi tôi bước vào phòng, nó rên lên:
    – Mẹ, con buồn muốn chết luôn.
    – Nỗi buồn không làm mình chết đâu con.
    – Con sẽ tìm đến cái chết, con nhảy cầu Golden Gate.
    – Mẹ sẽ đưa con đi San Francisco, lên cầu Golden Gate. Biển dưới đó lạnh lắm con.
    Tim, mối tình đầu của Lily vừa chia tay, anh ta đã có người yêu khác. Lily đang thất tình đang đau khổ. Tim làm việc ngành tài chính ngân hàng, chàng trai có công việc tốt, đẹp trai, lịch sự đỏm dáng, luôn khéo ăn nói làm vừa lòng mọi người. Lần đầu tiên khi Lily đưa Tim về nhà giới thiệu tôi đã thấy không yên tâm với anh chàng dáng vẻ hào hoa bay bướm này, Lily của tôi tuy hai mươi mấy tuổi đời mà vẫn ngây thơ trung thực lắm, làm sao có cái nhìn tinh đời bằng tôi. Quen  biết và yêu nhau 3 năm nhưng Tim chưa bao giờ bàn tới chuyện đi đến hôn nhân. Tôi không tin là Tim yêu Lily nhiều như Lily đã yêu Tim.
    Đúng thế, Tim bỗng dần dần lơi là Lily, anh ta phản bội muốn bỏ rơi Lily nhưng lại kiếm cớ đổ vạ tại Lily làm cho anh ta phải…đau đớn chia tay. Kiểu vừa đánh trống vừa ăn cướp. Tôi hiểu điều đó nhưng Lily không hiểu. Tim  chia tay Lily vì…ghen. Khi Tim và Lily trong một bữa tiệc, bỗng có một chàng trai là bạn học cũ thời trung học nhận ra Lily nên đã đến chào hỏi chuyện trò, Lily và bạn đều mừng vui giây phút hội ngộ bất ngờ này. Tim nói đã cảm thấy bị “bỏ rơi” và “tổn thương”. Lý do lãng xẹt vậy mà Lily cũng tin và tự trách mình đã làm hư hỏng một chuyện tình.
    Tôi ngồi xuống giường bên cạnh con gái và dịu dàng:
    – Mẹ biết con rất yêu Tim, mong ước được là vợ Tim. Nhưng vì bất cứ lý do nào đó, không lấy được người mình yêu cũng đừng đau khổ bởi vì lấy được người mình yêu chưa chắc đã sung sướng hạnh phúc. Nghe con nói muốn nhảy cầu Golden Gate tìm cái chết dù con chỉ thốt ra trong lúc buồn chán, mẹ sẽ cho con nghe câu chuyện này.
    – Cũng là chuyện thất tình nhảy cầu chết hả mẹ?
    – Ừ,   Mẹ biết chuyện này khi còn ở Việt Nam, ở xóm mẹ, Tài là một chàng trai học dở con nhà nghèo, chỉ được cái mã đẹp trai, tán gái giỏi, sau 1975 Tài đi thanh niên xung phong về không có việc làm, Tài theo vài người bạn đi buôn bán chợ trời đồ cũ ở chợ Tân Bình, Tài quen Nhạn cô gái bán sạp quần áo trong chợ, cô Nhạn con nhà khá giả, tuổi mới lớn, xinh xắn hiền lành, đã yêu “sét đánh” Tài phong trần trong chiếc áo thanh niên xung phong bạc màu nắng gió nông trường dù khác biệt học vấn và gia cảnh, cha mẹ Tài đã mất, Tài đang sống chung  cùng mấy chị em trong căn nhà xập xệ của cha mẹ để lại. Cha mẹ Nhạn không chịu gả con gái cho Tài, họ quyết liệt ngăn cản. Cô Nhạn đau khổ và thất vọng một buổi chiều đã lang thang ra cầu chữ Y nhảy xuống sông tự tử…
    Lily nhỏm người dậy, chăm chú lắng nghe:
    – Cô Nhạn liều chết để bảo vệ tình yêu của mình. Cầu chữ Y có lớn có đẹp như cầu Golden Gate không mẹ?
    – Đi chết mà cũng chọn nơi đẹp hả con? Cầu lớn hay nhỏ, cầu đẹp hay xấu nhảy xuống sông sâu đều chết như nhau. Nhưng may mắn là cô Nhạn được người ta cứu vớt. Thế là sau cú chết hụt của con gái, cha mẹ Nhạn đành phải chấp nhận cho Nhạn lấy Tài còn hơn là sẽ có ngày vĩnh viễn mất con. Nhà gái bỏ tiền ra cưới hỏi cho đẹp mặt chứ nhà trai không cha không mẹ không cả bạc tiền.
    Cô tiểu thư nhà ba tầng lầu khu chợ Tân Bình về làm dâu xóm nghèo, ngày ngày Tài chở vợ đến chợ Tân Bình tiếp tục bán sạp quần áo cho mẹ để kiếm tiền còn Tài mãi mới xin được làm công nhân nhà máy X nhờ thuộc diện ưu tiên đã hoàn thành nghĩa vụ Thanh niên xung phong. Khi Nhạn sinh con, cô phải ở nhà chăm con không đi bán hàng chợ Tân Bình nữa, cũng là lúc gia đình lục đục, Tài dần dần lộ diện người chồng vũ phu, luôn chửi mắng và hành hung vợ. Nhạn cắn răng chịu đựng, tình yêu này, hôn nhân này chính Nhạn đã lao vào cho bằng được nên không dám thở than cùng cha mẹ.
    Mẹ Nhạn mỗi lần đến thăm con cháu, nghe hàng xóm nhỏ to bà biết chuyện, thương con thương cháu lại cho tiền. Có tiền Nhạn ít bị chồng đánh, khi hết tiền cô vợ tội nghiệp lại bị những trận đòn to trận đòn nhỏ. Hàng xóm đã cầu cứu cha xứ xóm đạo đến tận nhà khuyên nhủ Tài nhưng cũng chẳng thể bảo vệ hay cứu được cô.
    Lily ngạc nhiên:
    – Anh Tài yêu cô Nhạn lắm mà, sao anh ta thay đổi nhanh thế?
    – Cô Nhạn yêu Tài chân tình nhưng Tài không yêu Nhạn, chỉ muốn lợi dụng cô con gái nhà giàu.. Cũng như con và Tim, con yêu Tim chân tình nhưng Tim thì không, anh ta đã bỏ con vì có người khác nhưng cố tình đổ lỗi cho con làm lý do chia tay. Tim không phải là người đàn ông tốt.
    Lily im lặng nghe tôi nói tiếp:
    – Ngay cả những người thật lòng yêu nhau, khi đang hẹn hò người ta nâng niu yêu quý nhau lắm nhưng  khi đã thành chồng vợ thì khác, cuộc sống thực tế đời thường làm tan vỡ giấc mơ, làm người ta thất vọng nhau, chán ghét nhau. Không phải lấy được người minh yêu là ai cũng hạnh phúc tới răng long đầu bạc như người ta thường chúc nhau trong đám cưới.
    Lily giục tôi:
    – Mẹ kể tiếp đi, con thương cô Nhạn quá.
    – Mỗi lần cô Nhạn bị chồng đánh cô đã quỳ lạy van xin chồng tha hoặc chạy trốn sang nhà hàng xóm, nhưng sức chịu đựng có hạn. Khi đứa con 3 tuổi cô li dị người chồng tệ bạc vũ phu này. Tài trắng trợn ra giá nếu Nhạn muốn quyền nuôi con thì phải chi cho anh ta một số tiền lớn. Nhạn sẵn sàng bỏ của chạy lấy người, cha mẹ cô đã thí cho thằng rể bất nhân món tiền để con gái và cháu ngoại được yên thân. Hôm ra tòa li dị Tài đã gởi cho tòa lá đơn đồng ý giao con cho vợ nuôi tới khi khôn lớn. Thâm tâm Tài nào muốn nuôi con vừa tốn công vừa tốn tiền. Thế là anh ta phủi tay trách nhiệm và  có tiền bỏ túi.
    Lily bất mãn:
    – Con ghét anh Tài.
    – Hôm tòa án xử xong, cô Nhạn đã đến cầu chữ Y lang thang đúng nơi mà mấy năm trước cô đã đến.
    – Trời ơi, Sao cô Nhạn dại khờ thế? cô Nhạn lại muốn nhảy cầu tự tử vì  chia tay chồng hả mẹ?
    – Cô đến đây để rùng mình nhìn xuống sông sâu, để thấy mình năm ấy đã dại dột nhưng may mắn thoát chết và hôm nay cô cũng đã may mắn “thoát chết” lần nữa, là đã loại người chồng vũ phu hèn hạ ra khỏi cuộc đời cô, người mà cô từng yêu đắm đuối, từng muốn chết vì hắn. Cô Nhạn ăn mừng đấy con ơi.
    Tôi trìu mến nắm tay con gái, thủ thỉ tiếp:
    – Nghe xong chuyện này con hãy bình tâm đi. Thời gian sẽ xoa dịu những mất mát, những niềm đau. Mẹ biết hiện nay con đang đau buồn vì chia tay Tim nên thốt ra những lời tuyệt vọng. Nếu con muốn, mẹ sẽ cùng con đến San Francisco, cùng con đứng trên cầu Golden Gate, mẹ không tin  con sẽ nhày cầu cũng như mẹ không đời nào để con nhảy cầu đâu, nhưng mẹ sẽ để con đứng trên cầu và khóc, khóc tiễn một tình yêu, khóc đã từ bỏ được người tình  phản bội quay lưng.
    Lily khép mắt, nó đang lắng nghe tôi nói:
    – Khóc một lần rồi thôi nhé, đừng dư nước mắt khóc cho một tình yêu chẳng ra gì . Mẹ sẽ đi cùng con trên cầu Golden Gate có bao người, bao xe cộ đang xuôi ngược, nhịp sống mãnh liệt hết ngày này đến ngày kia không bao giờ ngừng nghỉ. Tình yêu cũng thế, người này phụ ta nhưng có người khác sẽ yêu ta. Khi con đi từ bờ cầu Golden Gate bên này xuống chân cầu bên kia sẽ có một chân trời mới  đang đợi chờ con đấy.
    – Mẹ ơi, con hiểu rồi.
    Lily mỉm cười đáp và hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má…
 

– Nguyễn Thị Thanh Dương

(Jan. 2, 2024)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người ta nói: “Hết quan là hoàn dân” và chỉ mong có vậy, đừng hết quan hoàn…tàn phế” thì buồn quá! Hôm nay lão Dụng đã tự ngồi dậy được. Lão không nhớ là mình đã nằm như khúc gỗ mục, bất động bao lâu rồi! “Mới đó mà đã lại sang một năm mới. Thời gian bây giờ có nghĩa gì đâu chứ!”: Lão lẩm nhẩm một mình!...
Trong một căn phòng motel nhỏ sạch sẽ gọn gàng chăn ga gối trắng, trên giường phủ một tấm trải lớn có thể dùng làm chăn đắp màu lông chuột, một người phụ nữ nằm khóc, và người đàn ông đang ra sức dỗ dành. Cô gái mếu máo “Anh à, anh X đã bỏ đi rồi!”...
Những ngày cuối tháng tư quân trường Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung vẫn đang cắm trại, chồng tôi chưa về, nhưng trước khi đi anh đã bảo tôi ở nhà có gì thì bám theo cha mẹ và các em để đùm bọc lẫn nhau. Gia đình cha mẹ tôi ở gần nên hai nhà như một...
Tôi bồn chồn liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chừng về phía hội trường đầy ấp hơi người và ồn ào tiếng cười nói. Đã hơn tám giờ mà chương trình vẫn chưa bắt đầu. Chưa bao giờ tôi thấy khó chịu về chuyện giờ giấc như lúc nầy. Thấp thoáng trong đám đông, tôi thấy Khánh đang chạy đôn đáo chừng như kiểm điểm sự có mặt của một số khách “nồng cốt”, để bắt đầu chương trình...
Tiếng hát Cẩm Vân trong trẻo, vút cao, nghèn nghẹn đầy xúc cảm. Tôi buông thả Mi7 và chuyển vội La thứ như chưa muốn ngừng những âm vang cuối. Nốt dứt đoạn ngân dài, tất cả lặng yên, bên ngoài có tiếng gió đêm Sài Gòn vội về, bất chợt...
Tố Như tiên sinh đã để lại cho hậu thế câu thơ tháng ba đẹp như tranh trong truyện Kiều, “cỏ non xanh tận chân trời/ cành lê trắng điểm một vài bông hoa…” Đọc xong câu thơ thì nửa số người đọc đã nhắm mắt lại để hình dung ra bức tranh mùa xuân vẽ bằng thơ; với hai màu xanh, trắng vào tay hoạ sĩ, chúng ta có bức tranh chiêm ngưỡng bằng mắt, nhưng với nhà thơ chúng ta có bức tranh trong trí tưởng tuyệt vời… Tôi nói với ông bạn mê thơ đang ngồi chung bàn cà phê mà mọi người đang nói chuyện thời sự nên không phù hợp với một sáng tháng ba trời mát lạnh vì mưa đêm qua rả rích tới sáng, anh em rủ nhau ra ngoài trời ngồi uống cà phê cho mấy ông bạn còn hút thuốc được thỏa mãn thú tính. Thế là những ông đã giã từ làn khói mỏng bị những ông còn hút thuốc giận cho, rồi cãi nhau.
Đầu tháng Tư, hoa tulip đã vội gõ cửa mọi nhà sau giấc đông miên ngắn ngủi. Mùa Xuân cũng theo hoa tulip trở về, mở ra khúc giao mùa. Trong gió Xuân đầu mùa còn lạnh, ngoài xa trên cánh đồng rừng quê muôn vạn búp non đang nẩy lộc đâm chồi. Cỏ non, cây rừng già vẫn mạnh mẽ vươn lên tràn đầy sức sống. Đàn cá hồi thức giấc bắt đầu vượt thác trở lại quê hương nguồn cội...
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Hạo chỉ có cậu Tân là người cậu duy nhất. Mẹ Hạo là chị cả trong gia đình có bốn người con. Mẹ, dì Hiên, cậu Tân và dì út Hậu. Cậu Tân vốn là một nông dân chính hiệu. Hình như cậu học mới qua bậc tiểu học là cậu bỏ cây bút để cầm cái cày, cái cuốc. Đến năm cậu trên bốn mươi, cậu đã có bảy người con, bốn trai, ba gái. Có lẽ cậu thấy cuộc sống làm một người nông dân quá cực hay sao mà cậu nhảy ra tham gia chánh quyền. Cậu được bầu làm xã trưởng...
Những chuyến xe ngập ngừng, chậm chạp lăn trên con đường gập ghềnh để chuyên chở đoàn người đi thăm cha, anh, em, con, chồng ở khắp nơi trong những trại tù, nơi mà lớp người mới gọi là "Trại Học Tập Cải Tạo" nghe ngược ngạo, chua chát nhiều đắng cay. Từ Quốc Lộ 1, phải đi khoảng chừng 2 cây số, trên một con đường mòn, xuyên qua rừng cây gỗ quý cẩm lai là đến trại tù cải tạo Hàm Tân...
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi vài năm của Bình với người vợ cũ tan vỡ. Mộng Điệp là người phụ nữ vật chất, đứng núi này trông núi nọ, tính nết đanh đá chua ngoa luôn có những lời nặng nhẹ chê bai chồng không biết kiếm tiền giỏi như người ta...
Chuỗi dài thời gian của quá khứ ta còn giữ được. Giữ được mãi mãi cho đến khi trí đã mòn sức đã kiệt. Giây phút hiện tại coi như chẳng có gì. Nó vuột khỏi tay ta từng sát na rồi cũng tan biến vào quá khứ đề xếp hàng cùng với chuỗi thời gian đã qua. Tương lai là điều chưa có, chưa đến nên ta cũng chẳng làm chủ được gì của những điều ở cõi xa thẳm diệu vợi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.