Hôm nay,  

Giận kẻ bạc tình

10/5/202308:51:00(View: 2944)
Truyện

131412251_2476408459321923_8059539102128036678_n

Lê Điền là một công chức mẫn cán, vợ đẹp con ngoan, mẫu gia đình nhìn vào khối người mơ ước. Đùng một cái, người ta gọi gã là “kẻ bạc tình”. Nhưng nếu nói vậy thì cũng chưa công bằng với gã, bởi vì trước khi làm kẻ bạc tình gã cũng từng là kẻ say tình.
    Chuyện trở về thời thanh niên của gã cách nay hơn 4 thập kỷ, gã từng say như điếu đổ một cô thiếu nữ sáng sớm thường ôm cặp đi học trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ngang qua nơi Điền thường ngồi cà phê với nhóm bạn gần nhà gã. Nàng học lớp đệ tam trường Trưng Vương. Nàng duyên dáng trong tà áo dài, mái tóc buông lơi, khuôn mặt trái xoan, và đặc biệt đôi mắt đẹp như hút hồn người khác. Nhỏ vô tư chẳng biết gì còn Điền canh me, bí mật đi sau một quãng xa làm cái đuôi theo về tận ngõ nhà nàng. Cách trường không xa, chỉ khoảng cây số. Hóa ra nàng ở cùng khu phố với gã.
    Lúc này Điền đang là sinh viên năm thứ hai trường ĐH Bách Khoa. Thế rồi gã lân la làm quen trước với phụ huynh của nhỏ. Nhân lúc nhỏ đi học, Điền tới nhà nhỏ nhìn vào thấy một người đàn ông luống tuổi (Điền đoán là ba của nàng) đang ngồi uống trà bên hiên, trong sân có nhiều cây cảnh, nhiều nhất là mai. Thấy trước hiên có bàn cờ tướng. Biết Bác Hai (ba của nàng) rất thích cờ tướng. Thế là Điền tìm thầy học lớp cờ tướng. Điền đánh liều vào gặp bác Hai ban đầu vờ hỏi mua cây mai con. Rồi mắt Điền dừng lại ở bàn cờ tướng. Điền nói:
    – Bác có bàn cờ tướng thích thiệt. Con cũng có học chút ít, bác cho con đánh hầu bác vài ván và có gì nhờ bác chỉ vẽ thêm.
    Thế rồi dăm bữa, nửa tháng Điền lại tới đánh cờ tướng, không quên cắp theo lạng trà ngon biếu bác Hai. Cứ vào cuối tuần Điền và bác Hai lại nhấp ngụm trà bên bàn cờ tướng. Có đôi lần thấy nhỏ (Trúc Miên tên của nàng) đi học về, Điền lịch sự gật đầu chào. Khi ra vào đã thành thân quen, Điền mới hỏi:–
    – Nhỏ năm nay học lớp mấy rồi!
    Gã đã biết, nhưng hỏi cho có chuyện. Lâu dần nàng nghĩ bụng anh Điền là bạn cờ tướng của ba mình, ra chiều thân quen. Có những bài toán khó, Điền lại giảng giải cho nhỏ. Rồi Điền trở thành gia sư cho Trúc Miên. Càng lớn nàng càng đẹp lạ. Đôi má ửng hồng, đôi môi hình trái tim rất gợi cảm. Gã thèm đôi môi như thèm trái táo chín mọng. Mỗi lần vô tình chạm phải bàn tay thon ngà ngọc của nàng là Điền có cảm giác như có luồng điện chạy trong người gã.
    Khi gã đã ra trường xin được vào làm ở một công ty nước ngoài và vẫn tiếp tục đeo bám mục tiêu cho đến khi Trúc Miên vào đại học. Ra trường nàng đi làm công việc văn phòng. Gã thưa chuyện với ba mẹ nàng xin cho gia đình sang dạm ngõ. Đám cưới của Nguyễn Điền và Trúc Miên diễn ra vào một ngày đẹp trời trong niềm hân hoan của hai họ và bạn bè. Bây giờ họ là của nhau. Nàng cũng yêu chàng lắm. Gã và nàng đã có tuần trăng mật đáng nhớ. Khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng, đôi môi nàng đã đẹp rồi mà thân hình của nàng đẹp như một tòa thiên nhiên với làn da trắng nõn nà, vòng eo thon nhỏ khuôn ngực đầy đặn. Gã đắm chìm trong hạnh phúc đầu đời như cuộc đời mới bắt đầu từ đây. Họ trao nhau cái hôn vồ vập và những ngọt ngào đắm say cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Họ có cảm giác họ là một cặp trời sinh nên trong cuộc sống thường ngày hay trong tình ái với niềm hạnh phúc vô biên.
    Trúc Miên yêu chồng, đảm đang chu toàn, biết vun vén gia đình. Gã cũng lo làm ăn và họ xây được tổ ấm với căn nhà khang trang trong nội đô. Công việc làm ăn của hai vợ chồng đều thuận lợi, thu nhập ổn định, nàng ngoài công việc chính ở văn phòng còn nhận thêm việc về nhà làm thêm, ngoài ra nàng còn làm cộng tác viên của một số tờ báo. Nàng sinh được hai đứa con kháu khỉnh dễ thương! Cuối tuần gia đình nàng lại về ngoại, lúc về nội. Các con học hành khôn lớn. Ngoảnh đi ngoảnh lại các con đã trưởng thành, có công việc ổn định. Gia đình như vậy hạnh phúc, viên mãn.
    Nhưng cuộc đời ai biết được chữ ngờ. “Ăn no rững mỡ” là câu nói trong dân gian. Nghiệm lại quả đúng vậy. Thời bao cấp kinh tế khó khăn, nghèo mà thương nhau, khi đổi mới, đời sống của người dân có khá lên, đặc biệt gã từ công chức nhà nước đã bước lên chức vụ mới đứng đầu một cơ quan, khi gần nghỉ hưu gã lại xin thêm được công việc mới ở trung tâm xúc tiến việc làm chuyên tuyển người đi lao động xuất khẩu, có cả du học nước ngoài. Công việc đưa đến cho gã thu nhập cao.
Thế rồi một hôm có một phụ nữ đẹp, đôi mắt ướt tình tứ, hình thể hấp dẫn, ngực nở, eo thon cặp mông đầy nhấp nhô theo nhịp chân. Nàng đến trung tâm liên hệ cho con đi du học. Qua câu chuyện được biết cô tên là Mỹ Nga, hiện là giáo viên mầm non, trạc tuổi ngũ tuần nhưng thân hình bốc lửa lắm! Câu chuyện qua về dần dần quen biết đã nảy ra một mối quan hệ mới. Và ngày càng khăng khít hơn khi thấy gã quen biết rộng, ngoài việc đưa con nàng du học rồi còn nhận làm giúp làm thẻ đỏ cho nàng. Nàng cảm động lắm!
    Họ hẹn nhau tại quán cà phê vườn cây xanh mát. Gã ý tứ chọn bàn khuất sau một cây phát tài lá sum suê. Nàng đưa mắt tình tứ ngước nhìn gã. Đôi má ửng hồng e ấp. Bỗng nàng làm rơi chùm chìa khóa xuống sàn nhà. Nàng cúi xuống nhặt, chiếc cổ áo rộng để lộ đôi ngực đầy vun, trắng nõn sau tà áo mỏng tanh. Gã nhìn đắm đuối, nuốt nước bọt đầy ứ trong miệng gã. Tiếng nhạc du dương êm đềm như đưa gã vào mộng. Gã ngồi dịch sát lại bên nàng. Làn da nàng ấm lên, gã chạm vào bàn tay nàng rồi nắm chặt, nàng để yên trong tay chàng nỏng bỏng, đưa gã vào cảm giác đê mê, gã đặt lên bờ môi gợi tình của nàng một nụ hôn sâu. Họ như bay bổng lên chín tầng mây. Những cuộc hẹn của họ sau đó diễn ra ở một nơi khác kín đáo hơn. Họ lao vào nhau như không còn biết trời trăng gì nữa. Gã gục mặt vào đôi gò bồng đảo của nàng, bàn tay của gã lướt như chạm trên phím đàn dường như có bản nhạc tình đưa hồn gã từ vùng đồi núi đến hải đảo, đến cả bờ cỏ xanh ở thung lũng mượt như nhung. Nàng cũng ghì chặt lấy gã cuồng nhiệt không kém. Từ đó gã say và nàng cũng say. Họ nghiện nhau như nghiện á phiện. Cũng từ đó họ đặt cho nhau cái nickname mới: Bò Mộng và Cỏ Non (gọi vậy cho thơ mộng chứ tuổi nàng không còn “cỏ non” nữa). Và họ thường nhắn tin qua lại cho nhau:
    Bò Mộng: Em làm gì đó?
    Cỏ Non: Ngồi nhớ anh.
    Bò Mộng: Giờ làm sao cho hết nhớ?
    Cỏ Non: Chúng ta gặp nhau chỗ cũ nghe.
    Nhiều đoạn tin nhắn của gã và nàng không hiểu sao lại bay về nguyên xi không sót một dòng vào điện thoại của Trúc Miên. Trúc Miên đọc xong bàng hoàng, Trái tim đau thắt như ngàn mũi kim đâm vào rướm máu. Nàng lảo đảo khuỵu xuống, cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nét mặt chị thất thần, tiếp theo những ngày sau đó, cuộc sống thật buồn như tận thế! Trúc Miên không thiết ăn uống nữa, thấy cuộc đời vô nghĩa quá khi không ngờ người chồng đầu ấp tay gối cùng nhau chia sẻ ngọt bùi gần nửa thế kỷ – từ tuổi thanh xuân cho đến nay tóc ngả màu phai bây giờ lại trở chứng. Chị buồn và tức vì bị chồng phản bội. Điều đó Trúc Miên chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng yêu chồng lắm! Gia đình bên ngoại ai cũng quý chàng. Tại sao bây giờ lại đổ đốn ra như vậy. Không muốn tin nhưng những dòng tin nhắn ngày ngày vô tình hay cố ý lại tới tấp chuyển tiếp về máy của chị. Trúc Miên thì nghĩ rằng do mình thường lên chùa cầu nguyện “xin cho con thấy rõ sự thật” nên có đấng vô hình độ nội dung những cuộc hội thoại về máy nàng chăng? Hay là mấy đứa con giỏi công nghệ, nó chuyển tiếp tin về cho má nó đọc? Cũng không thể! Vì mấy đứa ngoan và hiền lắm! Mẹ nó báo với 2 đứa nhưng tụi nó không nói gì. Mặt tỉnh rụi à! Nó cũng chẳng lên kế hoạch gì phụ má nó cả.
    Và họ lại có những cuộc hẹn hò đầy mặn nồng:
    Sáng dậy, Cỏ Non nhắn: Anh ăn sáng chưa?
    Bò Mộng: Chưa! Sáng nay con gái anh nấu bún nhưng anh không ăn.
    Cỏ Non: Sao vậy?
    Bò Mộng: Nhìn mặt bả anh nuốt không vô.
    Cỏ Non: Vậy thôi tới đi ăn với em!
    Rồi hai người lại bên nhau. Các tin nhắn lại bay về tra tấn con tim vợ gã. Một hôm, sau khi đã suy nghĩ lung lắm Trúc Miên quyết định gọi gã vào phòng khách nói chuyện, pha bình trà kèm dĩa trái cây. Vợ gã phân tích phải trái cho gã nghe. Rồi chị gặp mặt cô tình nhân để dàn xếp, khuyên nhủ. Mỹ Nga cũng chỉ tỏ ra nhún nhường ầm ừ cho qua chuyện. Trúc Miên cũng đã tìm hiểu, hẹn gặp gặp chồng Mỹ Nga để nói chuyện. Hai kẻ bị chồng (vợ) phản bội khuôn mặt đau khổ đã kể cho nhau những gì họ đã biết. Trúc Miên cũng đã gặp ba má cô ấy. Ba má cô ấy cũng là người đàng hoàng, họ rất buồn và cảm thấy mình là phụ huynh có lỗi không dạy được con.
    Sau những nỗ lực hàn gắn của Trúc Miên và hai gia đình, gã và Mỹ Nga đã buông nhau ra. Hứa không gặp nhau nữa!
    Gã lúc đầu cũng sợ mất mặt, mất uy tín có xuống nước, xin lỗi vợ và các con. Ở nhà một thời gian nhưng ngày nào nỗi nhớ nhung nhân tình như cào xé ruột gan gã. Những nụ hôn nồng cháy nàng dành cho gã, thân hình gợi cảm cứ hiển hiện trong tâm trí gã. Hình như bứt rứt, nên gã ngày nào cũng gây gổ với vợ gã. Không thể chịu nổi nên Trúc Miên đành bất lực cho gã tự do, muốn đi đâu thì đi.
    Lại nói về lúc làm có tiền rủng rỉnh bởi gã có nguồn thu nhập khá từ công việc mới gấp đôi tiền lương hưu của gã, khoản này gã tiêu riêng, ngoài ra Trúc Miên trả lại cái thẻ lương hưu cho gã nữa. Cũng là một sự giải thoát buông bỏ cho nhẹ lòng. Kể từ đây Trúc Miên khỏi bận lòng chăm sóc gã như trước. Gã lại tung tăng những tháng ngày ngọt ngào đắm say của gã và tình nhân.
    Lại nói về Mỹ Nga, sau khi gặp gỡ gã, nàng ngày càng chán chồng. Trước sự níu kéo của chồng và gia đình, nàng không lay chuyển. Nàng đã làm đơn li dị chồng. Chồng nàng lại về cung cúc sống với mẹ. Còn nàng đưa hai con về ngoại làm một cái nhà trong vườn đầy đủ tiện nghi, trang trí bắt mắt. Mẹ nàng nói với vợ gã là không biết gã làm gì mà nhiều tiền thế, cung cấp cho con gái bà không thiếu thứ gì. Ban đêm khi có dịp đi qua trước nhà nàng trúc Miên thấy sang chảnh sáng rực cả khu xóm.
    Như vậy, ở tuổi người ta không còn trẻ nữa nhưng người ta vẫn cứ say nhau đến lạ. Với vợ bây giờ mà nói thì gã là kẻ bạc tình. Nhưng với nhân tình mới thì gã vẫn là kẻ say tình. Gã chắc mẩm đây mới là tình yêu đích thực chờ đợi gã gần nửa thế kỷ. Gã cảm thấy ngày xưa Từ Thức có vào động tiên thì cũng chỉ đến thế là cùng. Hay như Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi cũng chỉ say nhau đến vậy thôi. Dù cả hai đều đã đi qua những lần đò. Rồi gã nghĩ mối tình Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi đã đi vào lịch sử tình ái nhân loại đấy thôi! Họ đâu còn trinh nguyên khi đến với nhau mà vẫn si mê không thể nào cưỡng nổi. Bên nàng, gã mới thấy thiên đường và khi gã trườn trên tấm thân ngọc ngà cuồng nhiệt của nàng, gã tưởng tượng mình là Đường Minh Hoàng đã tìm được “Dương Quí Phi” của đời mình.
    Trúc Miên dù rất yêu chồng nhưng đành bất lực buông bỏ. Đợi khi các con lập gia đình ra riêng, nàng về phường Bến Nghé sống với ba má nàng lúc này đã trên 80 tuổi. Hằng ngày Trúc Miên lo chợ đò cơm nước chăm sóc ba má, rồi rằm, mùng 1 cùng má đi chùa tụng kinh niệm Phật. Hi vọng cuộc sống trở lại bình yên trong tâm trí nàng.

 

– Hoàng Thị Bích Hà

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Đi dạo trong công viên Vigelandsanlegget, trời rét căm căm. Bỗng dưng, tôi nghe tiếng nhạc réo rắt. Một nhạc công phong cầm ngồi giữa băng tuyết, đang chơi bài Sóng Nước Biếc. Thật là tình cờ kỳ diệu. Mới hôm qua, hôm kia, ở Đức, khi chậm chân nghe nhạc công chơi phong cầm ở nhà ga, trí tôi lao xao nhạc điệu bài Sóng Nước Biếc. Bươn bả chạy nhanh cho kịp giờ xe, tôi tiếc, định bụng hôm nào thuận tiện sẽ đến yêu cầu. Hôm nay, ở Oslo, tôi được nghe Waves of the Danube của nhà soạn nhạc người Lỗ-Ma-Ni, Iosif Ivanovici. Lời Việt Sóng Nước Biếc của nhạc sĩ Phạm Đình Chương thật tuyệt vời. Trong cái lạnh cắt da, giữa công viên rộn ràng du khách, tôi mơ màng.
Bạn bè hay nói tôi khó chịu từ khi còn nhỏ, như ngẫu hứng ghé nhà người bạn học nào đó trên đường đi học về. Dĩ nhiên tuổi nhỏ đâu có tính trước chuyện gì, nhưng khi tôi cảm thấy không tiện ở lại thì tôi tự ý ra về và chưa bao giờ hiểu được cảm giác đó từ đâu đến để tôi có quyết định trái ý bạn bè, mang tiếng khó chịu.
Tôi ở đâu mà tôi đến đây | Ngày xưa ai đứng ở chỗ này | Hạt sương Trời khóc ngàn năm trước | Sao còn ướt trên lưng bàn tay (tmt)
Thành phố ven quốc lộ cách đó năm cây số, trong khách sạn nhỏ, Hồng chờ người yêu đến hẹn. Đã muộn gần một ngày. Từ hồi hộp sung sướng chuyển sang lo lắng nghi ngờ, giờ đây, thất vọng hoàn toàn xâm chiếm với cảm giác rủ liệt.Trước khi rời Sài Gòn, Dũng nhắn tin cho nàng, sau đó biệt tích. Không ai trả lời điện thoại. Hồng đã viết thư để lại cho Ali, giải thích sự ra đi. Vì mẹ, nàng lấy Ali, vì tình, nàng theo Dũng. Không thể quay trở về.
Mục đích duy nhất của chúng tôi muốn viết bài này, là chỉ để thuật lại và chia sẻ cho các độc giả đọc những lời tâm sự từ đáy lòng của ông bạn chí thân cao niên này của chúng tôi, về nỗi buồn đơn độc, đêm ngày ông ra vô căn nhà ở của ông, cũng chỉ thấy có một thân một mình ông thôi.
Buổi chiều ra cổng nghĩa trang, nắng thu vàng còn đậu lại ngang tường đất thánh, những cây hạt dẻ lá đỏ lá vàng vẫn như đứng đó để chào tạm biệt, mười cây vẫn đó không thiếu một cây.
Có thể nói không ngoa, rằng bầu cử Tổng Thống Mỹ được cả thế giới quan tâm, huống chi Canada là hàng xóm kế bên, hỏi sao không “hot”?
Thiện là hành động, lời nói hay ý nghĩ tốt, thường mang lại an vui cho người, cho mình có khi là cho cả hai phía và cho tất cả mọi người xung quanh. Thí dụ việc là của cơ quan Médecin du Monde, luôn cứu giúp tài chánh cho những người nghèo khó, hoạn nạn ở khắp năm châu lục. Việc làm gần đây của thầy Minh Thiền ở Đức Hòa Dĩ An, thầy và các phật tử đi cứu trợ thiên tai bão lụt Yagi ở miền Bắc Việt Nam, ở Lào Cai, Yên Bái và các vùng, miền người thượng, miền cao do bão lũ gây ra. Họ đói, khổ, lạnh, mất người thân. Phái đoàn chùa Đức Hòa tới tận nơi, lội nước bì bõm ngang bụng mang tặng nạn nhân mì gói, áo quần, tiền và lời vấn an cho những người còn sống sót, đem lời cầu nguyện vãng sanh cho những người đã bị nước lũ cuốn đi, A Di Đà Phât. Người làm việc thiện luôn mang lại niềm vui hạnh phúc và dĩ nhiên được mọi người thương mến, thích gần gũi.
Là trả lời cho bốn mươi năm, cứ vào thu, hắn chưa bao giờ quên gởi đi một lời chúc sinh nhật, để sau đó thẫn thờ dặn lòng đừng làm thế nữa vì không có ích gì cho cả hai. Hãy để ngày ấy lụi tàn sẽ nhẹ nhàng hơn cho cả hai trong cuộc sống không có đường quay lại mỗi lần nhìn thấy lá vàng rơi là thêm một mùa thu xa cách.
Trong số các bạn, có những người đã ra đi không bao giờ trở lại, em tôi là một trong những người đó. Người dân Miền Nam vẫn luôn giữ hình ảnh hào hùng của các bạn trong trái tim với lòng biết ơn bao la. Thầy Năng Tĩnh ở một mình trong ngôi Chùa nhỏ vùng ngoại ô, rất xa thành phố. Ngôi Chùa chỉ là chiếc “mobile home” trên vài mẫu đất, trước kia là một nông trại bé tí teo, có hàng rào kẽm gai chung quanh để trại chủ nuôi bò. Từ ngày lập Chùa, Thầy chỉ nuôi một con chó nhỏ để làm bạn và mấy con gà trống, thả chạy tự do đặng nghe tiếng gáy cho vui. Sát hàng rào Thầy trồng mấy dây mùng tơi, khổ qua, giàn bầu và mướp trái xum xuê, bên cạnh đó là mấy luống cải xanh, rau thơm, cà pháo. Sân trước, Thầy đào chiếc hồ xinh xinh, có hòn non bộ, đầy đủ cảnh “Sơn Thủy Tùng Đình” với “Ngư Tiều Canh Mục”, trông cũng vui mắt
Tôi có cảm giác mọi người trong xưởng rất thương mến anh em ông chủ hơn sợ chủ đuổi việc, và anh em ông chủ cũng thương mến mọi người như anh em chứ không chủ thợ rạch ròi. Việc đến phải đến, ông chủ mướn người vô chạy máy sỏi đá mà tiếng Anh gọi là “deburr machine” thay cho ông Mỹ đen đã qua đời. Ông này dị tướng nên anh em chờ xem tài của ông vì ông bà mình nói những người dị tướng thường có tài. Nhưng một tuần trôi qua, chỉ có tuần tới tiếp tục chứ không có gì lạ về ông trọ trẹ. Ai cũng biết ông người miền trung nhưng ai hỏi ông là người tỉnh nào ngoài trung thì ông gắt gỏng chứ không trả lời. Ông lên lớp giảng giải cho người miền bắc, người trong nam hiểu ra chính sách chia để trị của thực dân Pháp chứ đất nước Việt nam liền một dải, người dân từ bắc vô nam nói chung một ngôn ngữ là tiếng Việt từ đời cha ông để lại giang sơn gấm vóc nước Việt cho con cháu. Sao người Việt lại nô lệ tự nguyện cho Pháp, đi phân biệt bắc trung nam để chia rẽ chính dân tộc mình…
Ba chục năm trước, Bê đã bắt đầu sự nghiệp thể thao của Bê. Số là, Ba vừa học xong lớp chuyển nghiệp. Thời gian chuẩn bị thi cử, Ba dạy kèm cho một người bạn cùng lớp. Thi đậu, người bạn tạ ơn Ba một cặp vé Musik Konzert. Lúc đó, Bê ở trong bụng Mẹ đã hơn sáu tháng. Mẹ kể, Mẹ đang năm đầu ở đại học. Trời mùa đông, Mẹ đi học, mặc áo khoác dày cui. Bởi vậy, bạn học không ai biết Mẹ sắp sửa có em bé, chỉ ngỡ Mẹ hơi lên cân, zugenommen. Bác bạn của Ba có lẽ không dè vợ của bạn là bà bầu nên mới mời đi Rock Pop Konzert của ca sĩ Jennifer Rush.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.