Hôm nay,  

Giận kẻ bạc tình

05/10/202308:51:00(Xem: 2936)
Truyện

131412251_2476408459321923_8059539102128036678_n

Lê Điền là một công chức mẫn cán, vợ đẹp con ngoan, mẫu gia đình nhìn vào khối người mơ ước. Đùng một cái, người ta gọi gã là “kẻ bạc tình”. Nhưng nếu nói vậy thì cũng chưa công bằng với gã, bởi vì trước khi làm kẻ bạc tình gã cũng từng là kẻ say tình.
    Chuyện trở về thời thanh niên của gã cách nay hơn 4 thập kỷ, gã từng say như điếu đổ một cô thiếu nữ sáng sớm thường ôm cặp đi học trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ngang qua nơi Điền thường ngồi cà phê với nhóm bạn gần nhà gã. Nàng học lớp đệ tam trường Trưng Vương. Nàng duyên dáng trong tà áo dài, mái tóc buông lơi, khuôn mặt trái xoan, và đặc biệt đôi mắt đẹp như hút hồn người khác. Nhỏ vô tư chẳng biết gì còn Điền canh me, bí mật đi sau một quãng xa làm cái đuôi theo về tận ngõ nhà nàng. Cách trường không xa, chỉ khoảng cây số. Hóa ra nàng ở cùng khu phố với gã.
    Lúc này Điền đang là sinh viên năm thứ hai trường ĐH Bách Khoa. Thế rồi gã lân la làm quen trước với phụ huynh của nhỏ. Nhân lúc nhỏ đi học, Điền tới nhà nhỏ nhìn vào thấy một người đàn ông luống tuổi (Điền đoán là ba của nàng) đang ngồi uống trà bên hiên, trong sân có nhiều cây cảnh, nhiều nhất là mai. Thấy trước hiên có bàn cờ tướng. Biết Bác Hai (ba của nàng) rất thích cờ tướng. Thế là Điền tìm thầy học lớp cờ tướng. Điền đánh liều vào gặp bác Hai ban đầu vờ hỏi mua cây mai con. Rồi mắt Điền dừng lại ở bàn cờ tướng. Điền nói:
    – Bác có bàn cờ tướng thích thiệt. Con cũng có học chút ít, bác cho con đánh hầu bác vài ván và có gì nhờ bác chỉ vẽ thêm.
    Thế rồi dăm bữa, nửa tháng Điền lại tới đánh cờ tướng, không quên cắp theo lạng trà ngon biếu bác Hai. Cứ vào cuối tuần Điền và bác Hai lại nhấp ngụm trà bên bàn cờ tướng. Có đôi lần thấy nhỏ (Trúc Miên tên của nàng) đi học về, Điền lịch sự gật đầu chào. Khi ra vào đã thành thân quen, Điền mới hỏi:–
    – Nhỏ năm nay học lớp mấy rồi!
    Gã đã biết, nhưng hỏi cho có chuyện. Lâu dần nàng nghĩ bụng anh Điền là bạn cờ tướng của ba mình, ra chiều thân quen. Có những bài toán khó, Điền lại giảng giải cho nhỏ. Rồi Điền trở thành gia sư cho Trúc Miên. Càng lớn nàng càng đẹp lạ. Đôi má ửng hồng, đôi môi hình trái tim rất gợi cảm. Gã thèm đôi môi như thèm trái táo chín mọng. Mỗi lần vô tình chạm phải bàn tay thon ngà ngọc của nàng là Điền có cảm giác như có luồng điện chạy trong người gã.
    Khi gã đã ra trường xin được vào làm ở một công ty nước ngoài và vẫn tiếp tục đeo bám mục tiêu cho đến khi Trúc Miên vào đại học. Ra trường nàng đi làm công việc văn phòng. Gã thưa chuyện với ba mẹ nàng xin cho gia đình sang dạm ngõ. Đám cưới của Nguyễn Điền và Trúc Miên diễn ra vào một ngày đẹp trời trong niềm hân hoan của hai họ và bạn bè. Bây giờ họ là của nhau. Nàng cũng yêu chàng lắm. Gã và nàng đã có tuần trăng mật đáng nhớ. Khuôn mặt nàng, đôi mắt nàng, đôi môi nàng đã đẹp rồi mà thân hình của nàng đẹp như một tòa thiên nhiên với làn da trắng nõn nà, vòng eo thon nhỏ khuôn ngực đầy đặn. Gã đắm chìm trong hạnh phúc đầu đời như cuộc đời mới bắt đầu từ đây. Họ trao nhau cái hôn vồ vập và những ngọt ngào đắm say cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Họ có cảm giác họ là một cặp trời sinh nên trong cuộc sống thường ngày hay trong tình ái với niềm hạnh phúc vô biên.
    Trúc Miên yêu chồng, đảm đang chu toàn, biết vun vén gia đình. Gã cũng lo làm ăn và họ xây được tổ ấm với căn nhà khang trang trong nội đô. Công việc làm ăn của hai vợ chồng đều thuận lợi, thu nhập ổn định, nàng ngoài công việc chính ở văn phòng còn nhận thêm việc về nhà làm thêm, ngoài ra nàng còn làm cộng tác viên của một số tờ báo. Nàng sinh được hai đứa con kháu khỉnh dễ thương! Cuối tuần gia đình nàng lại về ngoại, lúc về nội. Các con học hành khôn lớn. Ngoảnh đi ngoảnh lại các con đã trưởng thành, có công việc ổn định. Gia đình như vậy hạnh phúc, viên mãn.
    Nhưng cuộc đời ai biết được chữ ngờ. “Ăn no rững mỡ” là câu nói trong dân gian. Nghiệm lại quả đúng vậy. Thời bao cấp kinh tế khó khăn, nghèo mà thương nhau, khi đổi mới, đời sống của người dân có khá lên, đặc biệt gã từ công chức nhà nước đã bước lên chức vụ mới đứng đầu một cơ quan, khi gần nghỉ hưu gã lại xin thêm được công việc mới ở trung tâm xúc tiến việc làm chuyên tuyển người đi lao động xuất khẩu, có cả du học nước ngoài. Công việc đưa đến cho gã thu nhập cao.
Thế rồi một hôm có một phụ nữ đẹp, đôi mắt ướt tình tứ, hình thể hấp dẫn, ngực nở, eo thon cặp mông đầy nhấp nhô theo nhịp chân. Nàng đến trung tâm liên hệ cho con đi du học. Qua câu chuyện được biết cô tên là Mỹ Nga, hiện là giáo viên mầm non, trạc tuổi ngũ tuần nhưng thân hình bốc lửa lắm! Câu chuyện qua về dần dần quen biết đã nảy ra một mối quan hệ mới. Và ngày càng khăng khít hơn khi thấy gã quen biết rộng, ngoài việc đưa con nàng du học rồi còn nhận làm giúp làm thẻ đỏ cho nàng. Nàng cảm động lắm!
    Họ hẹn nhau tại quán cà phê vườn cây xanh mát. Gã ý tứ chọn bàn khuất sau một cây phát tài lá sum suê. Nàng đưa mắt tình tứ ngước nhìn gã. Đôi má ửng hồng e ấp. Bỗng nàng làm rơi chùm chìa khóa xuống sàn nhà. Nàng cúi xuống nhặt, chiếc cổ áo rộng để lộ đôi ngực đầy vun, trắng nõn sau tà áo mỏng tanh. Gã nhìn đắm đuối, nuốt nước bọt đầy ứ trong miệng gã. Tiếng nhạc du dương êm đềm như đưa gã vào mộng. Gã ngồi dịch sát lại bên nàng. Làn da nàng ấm lên, gã chạm vào bàn tay nàng rồi nắm chặt, nàng để yên trong tay chàng nỏng bỏng, đưa gã vào cảm giác đê mê, gã đặt lên bờ môi gợi tình của nàng một nụ hôn sâu. Họ như bay bổng lên chín tầng mây. Những cuộc hẹn của họ sau đó diễn ra ở một nơi khác kín đáo hơn. Họ lao vào nhau như không còn biết trời trăng gì nữa. Gã gục mặt vào đôi gò bồng đảo của nàng, bàn tay của gã lướt như chạm trên phím đàn dường như có bản nhạc tình đưa hồn gã từ vùng đồi núi đến hải đảo, đến cả bờ cỏ xanh ở thung lũng mượt như nhung. Nàng cũng ghì chặt lấy gã cuồng nhiệt không kém. Từ đó gã say và nàng cũng say. Họ nghiện nhau như nghiện á phiện. Cũng từ đó họ đặt cho nhau cái nickname mới: Bò Mộng và Cỏ Non (gọi vậy cho thơ mộng chứ tuổi nàng không còn “cỏ non” nữa). Và họ thường nhắn tin qua lại cho nhau:
    Bò Mộng: Em làm gì đó?
    Cỏ Non: Ngồi nhớ anh.
    Bò Mộng: Giờ làm sao cho hết nhớ?
    Cỏ Non: Chúng ta gặp nhau chỗ cũ nghe.
    Nhiều đoạn tin nhắn của gã và nàng không hiểu sao lại bay về nguyên xi không sót một dòng vào điện thoại của Trúc Miên. Trúc Miên đọc xong bàng hoàng, Trái tim đau thắt như ngàn mũi kim đâm vào rướm máu. Nàng lảo đảo khuỵu xuống, cảm thấy trời đất như sụp đổ. Nét mặt chị thất thần, tiếp theo những ngày sau đó, cuộc sống thật buồn như tận thế! Trúc Miên không thiết ăn uống nữa, thấy cuộc đời vô nghĩa quá khi không ngờ người chồng đầu ấp tay gối cùng nhau chia sẻ ngọt bùi gần nửa thế kỷ – từ tuổi thanh xuân cho đến nay tóc ngả màu phai bây giờ lại trở chứng. Chị buồn và tức vì bị chồng phản bội. Điều đó Trúc Miên chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng yêu chồng lắm! Gia đình bên ngoại ai cũng quý chàng. Tại sao bây giờ lại đổ đốn ra như vậy. Không muốn tin nhưng những dòng tin nhắn ngày ngày vô tình hay cố ý lại tới tấp chuyển tiếp về máy của chị. Trúc Miên thì nghĩ rằng do mình thường lên chùa cầu nguyện “xin cho con thấy rõ sự thật” nên có đấng vô hình độ nội dung những cuộc hội thoại về máy nàng chăng? Hay là mấy đứa con giỏi công nghệ, nó chuyển tiếp tin về cho má nó đọc? Cũng không thể! Vì mấy đứa ngoan và hiền lắm! Mẹ nó báo với 2 đứa nhưng tụi nó không nói gì. Mặt tỉnh rụi à! Nó cũng chẳng lên kế hoạch gì phụ má nó cả.
    Và họ lại có những cuộc hẹn hò đầy mặn nồng:
    Sáng dậy, Cỏ Non nhắn: Anh ăn sáng chưa?
    Bò Mộng: Chưa! Sáng nay con gái anh nấu bún nhưng anh không ăn.
    Cỏ Non: Sao vậy?
    Bò Mộng: Nhìn mặt bả anh nuốt không vô.
    Cỏ Non: Vậy thôi tới đi ăn với em!
    Rồi hai người lại bên nhau. Các tin nhắn lại bay về tra tấn con tim vợ gã. Một hôm, sau khi đã suy nghĩ lung lắm Trúc Miên quyết định gọi gã vào phòng khách nói chuyện, pha bình trà kèm dĩa trái cây. Vợ gã phân tích phải trái cho gã nghe. Rồi chị gặp mặt cô tình nhân để dàn xếp, khuyên nhủ. Mỹ Nga cũng chỉ tỏ ra nhún nhường ầm ừ cho qua chuyện. Trúc Miên cũng đã tìm hiểu, hẹn gặp gặp chồng Mỹ Nga để nói chuyện. Hai kẻ bị chồng (vợ) phản bội khuôn mặt đau khổ đã kể cho nhau những gì họ đã biết. Trúc Miên cũng đã gặp ba má cô ấy. Ba má cô ấy cũng là người đàng hoàng, họ rất buồn và cảm thấy mình là phụ huynh có lỗi không dạy được con.
    Sau những nỗ lực hàn gắn của Trúc Miên và hai gia đình, gã và Mỹ Nga đã buông nhau ra. Hứa không gặp nhau nữa!
    Gã lúc đầu cũng sợ mất mặt, mất uy tín có xuống nước, xin lỗi vợ và các con. Ở nhà một thời gian nhưng ngày nào nỗi nhớ nhung nhân tình như cào xé ruột gan gã. Những nụ hôn nồng cháy nàng dành cho gã, thân hình gợi cảm cứ hiển hiện trong tâm trí gã. Hình như bứt rứt, nên gã ngày nào cũng gây gổ với vợ gã. Không thể chịu nổi nên Trúc Miên đành bất lực cho gã tự do, muốn đi đâu thì đi.
    Lại nói về lúc làm có tiền rủng rỉnh bởi gã có nguồn thu nhập khá từ công việc mới gấp đôi tiền lương hưu của gã, khoản này gã tiêu riêng, ngoài ra Trúc Miên trả lại cái thẻ lương hưu cho gã nữa. Cũng là một sự giải thoát buông bỏ cho nhẹ lòng. Kể từ đây Trúc Miên khỏi bận lòng chăm sóc gã như trước. Gã lại tung tăng những tháng ngày ngọt ngào đắm say của gã và tình nhân.
    Lại nói về Mỹ Nga, sau khi gặp gỡ gã, nàng ngày càng chán chồng. Trước sự níu kéo của chồng và gia đình, nàng không lay chuyển. Nàng đã làm đơn li dị chồng. Chồng nàng lại về cung cúc sống với mẹ. Còn nàng đưa hai con về ngoại làm một cái nhà trong vườn đầy đủ tiện nghi, trang trí bắt mắt. Mẹ nàng nói với vợ gã là không biết gã làm gì mà nhiều tiền thế, cung cấp cho con gái bà không thiếu thứ gì. Ban đêm khi có dịp đi qua trước nhà nàng trúc Miên thấy sang chảnh sáng rực cả khu xóm.
    Như vậy, ở tuổi người ta không còn trẻ nữa nhưng người ta vẫn cứ say nhau đến lạ. Với vợ bây giờ mà nói thì gã là kẻ bạc tình. Nhưng với nhân tình mới thì gã vẫn là kẻ say tình. Gã chắc mẩm đây mới là tình yêu đích thực chờ đợi gã gần nửa thế kỷ. Gã cảm thấy ngày xưa Từ Thức có vào động tiên thì cũng chỉ đến thế là cùng. Hay như Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi cũng chỉ say nhau đến vậy thôi. Dù cả hai đều đã đi qua những lần đò. Rồi gã nghĩ mối tình Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi đã đi vào lịch sử tình ái nhân loại đấy thôi! Họ đâu còn trinh nguyên khi đến với nhau mà vẫn si mê không thể nào cưỡng nổi. Bên nàng, gã mới thấy thiên đường và khi gã trườn trên tấm thân ngọc ngà cuồng nhiệt của nàng, gã tưởng tượng mình là Đường Minh Hoàng đã tìm được “Dương Quí Phi” của đời mình.
    Trúc Miên dù rất yêu chồng nhưng đành bất lực buông bỏ. Đợi khi các con lập gia đình ra riêng, nàng về phường Bến Nghé sống với ba má nàng lúc này đã trên 80 tuổi. Hằng ngày Trúc Miên lo chợ đò cơm nước chăm sóc ba má, rồi rằm, mùng 1 cùng má đi chùa tụng kinh niệm Phật. Hi vọng cuộc sống trở lại bình yên trong tâm trí nàng.

 

– Hoàng Thị Bích Hà

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một ngày nọ, ngài gặp một bà mẹ, bà ôm một đứa con vừa mất vừa đi vừa khóc lóc thảm thiết, ai cũng mũi lòng thương, thông cảm vì mất con là nỗi đau khổ nhứt trong cuộc đời… người ta mách bảo là bà nên gặp Sa Môn Cồ Đàm, bà sung sướng bế con đã mất đi ngay và gặp phật, xin phật dùng phép thần thông cứu sống con bà. Xung quanh phật, các tì kheo đang ngồi cầu nguyện cho chúng sanh được giải thoát và cũng cầu nguyện cho các chúng sanh còn tại thế sẽ may mắn mà gặp được giáo pháp của Như Lai. Rồi người mẹ đau khổ cũng được gặp phật.
Cuối tháng Ba, những cơn gió nóng tràn về thành phố. Một hai trận mưa lạc loài đến sớm rồi thôi. Không khí ngột ngạt. Mùi đất nồng khó chịu. Như một cô gái uể oải trong cơn bệnh, thành phố trông mệt mỏi, rạc rời. Đoan đi vào Câu lạc bộ của trường. Bình thường, cứ đến thứ Sáu là không khí chuẩn bị cho chiều văn nghệ thứ Bảy lại nhộn nhịp. Nhưng hôm nay, như có một cái gì kéo mọi thứ chùng xuống. Chị Thuận, người phụ trách Câu lạc bộ, mỉm cười khi thấy Đoan, nhưng là một nụ cười kém tươi. Chị vẫn câu chào hỏi thường lệ: “Em uống gì không?” “Dạ, chị cho em nước chanh.” Chị Thuận pha ly nước chanh đặc biệt, nóng, ít đường, mang đến để trước mặt Đoan, và kéo ghế ngồi xuống bên Đoan. Hình như không có gì để bắt chuyện, chị Thuận nhìn ra sân, nói nhỏ:
Tôi khép cánh cửa phòng ngủ, rón rén bước ra, sợ gây tiếng động làm thằng cháu nội lại giật mình thức giấc; thằng bé đã mười tháng tuổi, biết làm đủ thứ trò như con khỉ con, chiếc mũi bé xíu của nó chun lại, đôi môi dầy cong lên, mỗi khi bà nội bảo nó làm xấu, thật dễ thương, canh nó hơi mệt vì phải chơi cho nó đừng chán, lèo nhèo, nhưng chơi nhiều thì sức bà nội có hạn, làm sao chạy theo nó cả ngày được!
Những cái mặt hướng về phía trước. Những cái đầu hơi cúi, những cái lưng hơi còng có lẽ bởi sức nặng của chiếc ba lô đeo sau lưng, hay tại - nói một cách màu mè, văn vẻ, đầy giả dối là - gánh nặng của đời sống. Trước mặt tối đen. Bên phải là những cánh cửa cuộn bằng tôn đóng kín. Những cánh cửa lạnh lùng, vô cảm; lầm lì từ khước, âm thầm xua đuổi. Dưới chân là nền xi măng. Cứng và lạnh. Không thể là nơi tạm dừng chân, nghỉ mệt. Sâu vào phía sát vách là nền lót những viên gạch vuông. Không một cọng rác. Không một bóng chó hoang, mèo lạc. Không cả những hình hài vô gia cư bó gối vẩn vơ nhìn nhân gian qua lại.
Đức hạnh cao quý thể hiện thành tâm vô phân biệt. Tâm vô phân biệt tạo thành một sự bình đẳng tuyệt đối trong giáo pháp của đức phật. Giáo pháp thâm sâu vi diệu của Như Lai thì không phải ai cũng hiểu hết, cũng ngộ được điều đó đa phần các vị đại trí thấu đạt. Còn lòng từ bi của phật thì lan tỏa vô phân biệt như ánh sáng mặt trời soi sáng khắp nơi nơi, như mưa rơi tắm mát đại ngàn. Những lời giảng dậy trên đây được dẫn chứng nhiều và rõ nhứt là ở phật giáo Tây Tạng.
Anh Hai của tôi, sau chuyến vượt biên thất bại, bị giam ở nhà tù Bình Đại Bến Tre chín tháng, khi trở lại trường Phan Thanh Giản, Cần Thơ mới biết đã bị cắt hộ khẩu, mất việc làm, bèn quay về Sài Gòn sống tạm với gia đình, chờ cơ hội vượt biên tiếp theo. Một hôm, anh bị cơn sốt rét tái phát hành hạ, (hậu quả của những ngày trong trại giam), cần phải đến bệnh viện chữa trị, nhưng hộ khẩu không có, anh bèn mượn cái Sổ Sức Khỏe của thằng cháu (con bà chị họ ở kế bên nhà), để đi khám bệnh
Năm đó, tôi qua Arlington,Texas thăm gia đình, rồi ghé Dallas thăm người hàng xóm cũ thân thiết từ khi còn ở Việt Nam . Chú Thím ấy đónvợ chồng tôi nồng hậu như mọi khi, bữa ăn đặc sản món Huế như tôi yêu cầu, sau đó kéo nhau ra phòng khách ăn bánh uống trà . Rồi Thím gọi cháu ngoại: - Thiên Ân ơi, ra đây ca hát cho hai bác Canada nghe đi con.-Cô bé hai, ba tuổi tung tăng ngoan ngoãn khoanh tay chào chúng tôi, rồi bạo dạn chạy ra giữa phòng, tay giả bộ cầm micro phone, rồi nhún nhảy tự nhiên hát một bài hát Tiếng Việt thật rõ ràng .
Ngày xưa rất xa xưa, ở vùng quê thôn dã, người dân sống giản dị, đơn sơ, mộc mạc; người ta trồng tỉa những vườn rau cải, vườn ngô, vườn cà… lấy hoa lợi để sống. Thường thường có chim chóc kiếm ăn đến phá phách, dãi dãi, mổ mổ những hạt mới ươm trồng hay những nụ hoa mới ra, chúng ăn, với con người trồng tỉa lấy hoa lợi là chúng nghịch ngợm và phá hoại, ăn khín. Mới đầu chúng đến một vài con, sau rủ nhau đến nhiều hơn, cả nhà cả đàn chim chóc… và người gia chủ trồng tỉa phải tìm cách bảo vệ hoa màu của họ, nguồn sống của họ.
Người đàn bà với tay kéo tấm bạt vải phủ hai mặt bàn thấp và lổng chổng mấy cái ghế úp lại phía trên. Buổi chiều tháng chín nhả vài vệt nắng vàng sậm trên mấy lùm cây mắm khẳng khiu mọc hoang dại bên hông. Căn nhà chia làm hai, phía trên mặt lộ làm quán lộ thiên, phần còn lại là căn nhà sàn nằm doi ra mặt bờ kinh Cụt. Mặt quán cũng được biến dạng mỗi ngày. Sáng có cà-phê, hàng xôi và thuốc lá. Buổi trưa là quán cơm bình dân cho đám khách hàng chợ Giữa, đến từ các huyện xa xôi. Tối đến, chỉ còn vỏn vẹn thùng thuốc lá bán lẻ. Tất cả sinh hoạt biến dạng dưới bàn tay của người đàn bà và đứa con gái nhỏ. Người ta nhìn thấy trong đôi mắt nâu đen của hai má con in đậm hình ảnh căn nhà chật chội, bày biện lượm thượm những ghế bàn buồn bã, lạnh lùng. Bóng dáng người đàn bà và bếp lửa áo cơm, vẫn không đủ vẽ lên khung cảnh đầm ấm của một gia đình. Đứa con gái mười bốn tuổi, giống má, lầm lũi như chiếc bóng trong nhịp đời hờ hững.
Ai cũng có những hoài niệm mang theo cả cuộc đời, hoài niệm ngày càng nhiều theo tuổi tác dâng lên, người may mắn có nhiều hoài niệm vui hơn buồn để khi chợt nhớ thấy lòng vui vui. Ai cũng có những ước mơ thầm kín để khi hoài niệm thấy mình còn là người, giả như ước mơ cho người yêu cũ có cuộc sống hạnh phúc. Điều ấy nói ra ai tin nên xếp vào ước mơ thầm kín, còn những ước mơ nói ra được chỉ là hoang tưởng nhất thời như thấy chiếc xe đẹp lướt qua, ước gì mình có chiếc xe ấy. Nhưng giả sử ngày mai trúng số, có tiền mua chiếc xe ấy thì ước mơ nói ra được hôm qua đã thay đổi thành chiếc xe mắc tiền hơn nữa và đẹp hơn nữa vì là chiếc xe của hôm nay, của người mới trúng số. Khác với ước mơ thầm kính vui buồn riêng mang coi vậy mà theo ta như hình với bóng, càng thầm kín càng bền lâu sau nỗi buồn chia xa đã gặm nhấm tâm can theo tháng ngày, nghe tin người xưa không hạnh phúc thì nỗi buồn tăng lên gấp đôi nhưng nói ra ai tin trong trời đất bao la này…
Truyện HOÀNG CHÍNH - Thứ Mùa Màng Không Có Thật
Má Chanh mất rồi, đưa vô bệnh viện bị má khó thở, rồi bà đi rất mau, đi ngay trong phòng khám. Ông nói một hơi rồi lặng lẽ khóc… khóc ấm ức, nghẹn! Cứ nhìn ông già khóc vợ nghẹn lời, mà nhớ lại nhiều lần ông còn như muốn kể lể: Cuộc tình của ba với má Chanh gián đoạn rồi kết nối nhiều lần mà không đáng buồn vì là cuối đời ba vẫn yêu quý má, má vẫn yêu thương ba như ngày đầu mới gặp…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.