Hôm nay,  

Thương em mấy mùa Hạ

14/06/202308:10:00(Xem: 1784)
Tạp bút

hoathuytien

Khi không có kẻ buột miệng thốt lên: “Trời, sao đẹp thế!” Chẳng biết gã ta có phải là tay ba phải? Mùa nào cũng đẹp cả. Đông hạ nghịch chiều, xuân thu trái hướng, không lẽ gã không biết hay là biết như không biết? Mùa nào cũng yêu em.
    Nắng hạ lung linh, nắng tràn ngập chan hòa, nắng mơn man biếc lá, nắng tràn trề năng lượng thậm chí nắng chói chang khiến người ta mệt cả thân người, ấy vậy mà gã vẫn thấy đẹp thì kể cũng lạ đời! Nếu xuân hoa hương sắc hay thu vàng lá bay thì đẹp là đương nhiên, đằng này đông tuyết băng giá, hạ rực nắng hè mà cũng đẹp nốt thì thật tình khó hiểu nổi! Nắng hạ nhuộm vàng đồng quê phố thị, cuộc sống dường như tăng trưởng đến cực đại, xã hội con người như hệt một tổ ong, vô cùng rộn ràng và náo nhiệt. Có đôi khi gã tự hỏi lòng mình: “Con người cứ quần quật mưu sinh kiếm tiền để chi tiêu, ăn, mặc, ở, nghỉ ngơi rồi lại kiếm tiền, đời chỉ có nhiêu đó thôi sao? Nếu vậy thì quay vòng như cỗ máy hay sống cứ như con vật, tranh ăn, tranh ở... thế thì có khác gì nhau?” Câu hỏi không lời đáp, mà biết đáp thế nào đây? Đời mà!
    “Mùa hạ năm nay anh sẽ đưa em về phố thị...” Lời của bản nhạc Bolero văng vẳng bên tai, ừ, thì phố thị hào hoa, phố thị đầy phấn son và áo quần, phố thị nhiều nam thanh nữ tú, phố thị quyến rũ lắm em ơi! Những đam mê của phố thị khó mà cưỡng lại nổi, có mấy ai cưỡng lại được? Phố thị sẽ đưa tiếng ca và nhan sắc của em lên đài danh vọng nhưng phố thị cũng tàn nhẫn đến khó ngờ, sẵn sàng nhấn em xuống tận đáy đời.
    Phố thị đêm mùa hạ với những trận vui đến tàn canh. Em sẽ về lại trong hình hài nào? Sao bằng thơ thới thiên nhiên với đồng nội cỏ hoa. Ta sẽ tết vòng cho em đội đầu. Em tung tăng trên thảm cỏ đồng xanh đầy bướm hoa. Ta sẽ múc nước rửa gót chân son, sẽ rải cánh hoa mỗi bước em qua. Mùa hạ đồng quê tràn nắng gió, có tiếng chim ca, có nước nguồn tươi mát, có cả cung trời không vướng bận buộc ràng.
    Mùa hạ nào ta đã yêu em, để rồi mùa hạ nay nằm trên cỏ bình nguyên mà hồn dậy sóng tương tư thương nhớ. Mùa hạ mai này biết có còn cơ hội tương phùng? Em như cánh hoa rơi, tôi như áng mây lơ lửng giữa hư không, biết đâu nguồn cội, biết đâu bến bờ, thời gian tụ tán vô kỳ.
    “Mùa hạ ơi! Anh thương em mấy mùa hạ rồi...” Bản nhạc Bolero vẫn tha thiết nỉ non, người ta bảo nhạc Bolero là nhạc sến, sến nhưng sao vẫn lay động được mấy mùa hạ rồi! Ta đã thương em mấy mùa hạ cũ và sẽ còn thương những mùa hạ mai này, mà đâu chỉ thương em mấy mùa hạ, ta thương em suốt cả bốn mùa.

 

– Tiểu Lục Thần Phong

(Ất Lăng thành)




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông bà Năm quê quán ở Thuận Hòa, Sóc Trăng, ông bà sinh cơ lập nghiệp cùng với và tiếp nối tổ phụ tổ mẫu nhiều đời ở quê. Họ yêu đồng ruộng, yêu vùng đất màu mỡ phù sa ruộng vườn gieo trồng thoải mái. Vậy mà sau ngày quốc nạn 30– 04– 1975, họ chật vật vì ruộng vườn, làm nhiều phải đóng thuế nhiều, làm ít thì bị tổ sản xuất phê bình kiểm thảo. Lúa mạ thiếu nước, thiếu thuốc trừ sâu, trồng tỉa khó khăn...
Trời nắng chang chang, thỉnh thoảng từng cơn gió bụi bốc lên bay rát cả mặt, dòng xe máy xình xịch chạy như mắc cửi trên đường. Hai bên lề đường có cả mấy mươi tiệm vịt quay, heo quay, những con vịt quay vàng ươm, có con thì da sậm màu hơi ngả nâu tất cả đều béo nhẫy mỡ, treo tòng teng trong tủ kiếng trông rất bắt mắt. Những con heo sữa quay vàng ruộm hoặc ngã màu cánh kiến, chủ tiệm còn gắn vào miệng nó một cái bông đỏ thắm...
Longwood Gardens là một “vườn hoa” không những nổi tiếng của Tiểu bang Pennsylvania mà còn là một trong vài vườn hoa nổi tiếng nhất của cả nước Mỹ...
Ở Mỹ người ta không ăn mỡ của động vật như heo, bò, gà vịt, vì sợ tăng cholesterol. Nếu ăn mỡ họ ăn bacon, thịt ba chỉ ướp muối. Họ chiên bacon cho giòn, ăn kèm với trứng chiên và bánh mì. Một món điểm tâm rất được nhiều người yêu thích. Tôi thích dùng mỡ nhưng chỉ dùng ở một vài món. Mỡ heo, tôi mua miếng dày, thái hạt lựu, thắng riu riu cho đến khi tóp mỡ héo lại, màu vàng nhạt ngả sang nâu. Tôi vớt tóp mỡ, để riêng ra cho khô và giòn, dùng để kho cá bống. Vì cất nhiều công, nên tôi rất quý tóp mỡ...
Vinh cầm cái ly nhỏ đưa lên “Dô. Anh em !” “Ê. Sao khẩn trương thế, mày? Chưa có miếng nhắm nào vô bụng cả!” Đặt ly xuống, nhìn khuôn mặt bị thịt của Sáu Diên đang cười, Vinh chợt thấy bực mình và cụt hứng...
Thế kỷ trước, truyện Ví Dụ Ta Yêu Nhau* của một nhà văn trẻ đã làm bao nhiêu “kẹp tóc”, “húi cua” say mê một thời. Thế kỷ này, các cô, các cậu ngày xưa, giờ đây là những bà, những ông với mái tóc mặn mà, ít tiêu nhiều muối, có phút chạnh lòng chăng, khi nghe những ví dụ dưới đây?
Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi...
Tôi là dân Bắc Kỳ 54 di cư vào miền Trung, đến một thành phố rất đẹp ven biển. Ba tôi dạy học mãi ngoài Huế, nên tôi ở lại thành phố biển với Ông Nội và hai bà cô để tiện bề học hành và hầu hạ Ông. Tôi coi Ông giống như Cha, nhưng đôi khi cũng rất buồn, cô đơn và tủi thân. Bởi vì Ông già hơn Cha nhiều và khó gần gũi. Những lúc như vậy, hầu như tôi chỉ có bé Uyên là người thân thích nhất...
Sarah, cô bạn da trắng, từng học chung với tôi chương trình về Day Care tại McEwan College nhưng lại rủ rê tôi làm việc hổng có dính dáng gì đến Day Care: chuỗi cửa hàng cà phê. Hồi đó, sau khi lấy bằng Day Care, chúng tôi mỗi người một nẻo, tôi làm trong một Day Care Center một thời gian, bỗng một hôm gặp lại Sarah, nó bảo nó đang làm manager cho một chuỗi cửa hàng cà phê, nó khoe ông chủ rất dễ thương, tốt bụng, đang cần một người làm part time rất đúng “nghề” của tôi!
Tôi không có mẹ nên tôi nghĩ nhiều về bố tôi. Nói đúng ra, nói không có mẹ là tôi nói sai, vì không có mẹ thì ai sinh ra mình. Phải nói lại cho đúng là tôi mồ côi mẹ từ lúc sơ sinh. Ý niệm về mẹ đối với tôi rất mơ hồ và cũng rất nguyên vẹn. Mẹ là gì? Chỉ là một bức hình bán thân đen trắng cỡ bằng trang vở học trò, một khuôn mặt người xưa còn rất trẻ, đôi mươi, rất gần mà cũng rất xa, mông lung là như có, rồi như không. Tấm hình ấy ở luôn bên tôi từ lúc tôi có trí nhớ. Đến bây giờ vẫn hiện diện đó...
Anh Bông thức giấc thấy vợ đã đứng bên giường. Ánh sáng từ bên ngoài lùa qua khe cửa sổ rực rỡ làm anh giật bắn người, theo phản ứng tự nhiên anh vụt ngồi nhỏm dậy, tung mền nhảy xuống đất...
Dòng đời lặng lẽ trôi không một phút ngừng nghỉ, người sanh diệt đến đi cứ như áng mây trời, thoạt có thoạt không. Cái hình hài nhân dáng này coi vậy chứ vô thường lắm, có đấy mất đấy không hẹn kỳ hạn định. Cuộc trăm năm ngỡ dài nhưng thật sự chẳng mấy chốc, ấy là chưa nói đến những bất ngờ không biết trước được. Người đến thế gian này vì ân oán, vì duyên nợ mà gặp nhau để làm cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, bạn bè... những mối ân tình sâu đậm ràng buộc chúng ta với nhau...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.