Hôm nay,  

Lá Thư Không Hồi Âm - Trái Tim Ăn Năn

08/06/202009:01:00(Xem: 3980)

San Diego, ngày cuối tháng 5 ấm áp của năm 2020

 

Thương gửi em,

 

Chiều nay khi những giọt nắng đang lao xao ngoài song cửa, những tán cây thầm thì trong gió chuyện nhân gian, anh bỗng nhẹ nhàng nhớ đến em, người con gái "vội cất bước quên dấu yêu ngọt ngào" ngày ấy.  Anh trầm mình trong ký ức về “từng góc phố bâng khuâng dịu êm”.  Anh tình cờ biết được một bản tình ca mà tác giả của nó cảm giác rằng nó bị thất lạc khá lâu rồi như chuyện chúng mình vậy đó em:

 

"Lời hát ấy hôm nao miên man, ru em một thời

Từng ánh mắt bao dung đam mê, cho em ngọt bùi"

 

Anh cứ nghe đi nghe lại bài hát như muốn ôn lại những "năm tháng xưa mặn nồng" của hai đứa mình, rồi anh tự hỏi vì sao chúng mình bây giờ là quá khứ của nhau? Anh không trách em, không giận em, không buồn em, anh biết hai chữ nhân duyên giữa hai đứa mình đã nhạt nhòa như hạt mưa đơn côi rơi trên biển vắng.  Chỉ là lúc này, dòng hồi tưởng thiết tha về em tràn về làm anh hiểu - tri âm khó gặp, tri kỷ khó tìm.

 

Vì đây là lá thư anh sẽ không bao giờ gửi cho em, và vì đây cũng chỉ là một thoáng mơ say mà một người mang trái tim hoài cảm như anh khó tránh khỏi có lúc bồi hồi nhớ về một thời anh đã dành trọn cho em:

 

"Anh thiết tha cuộc tình, ân cần gọi nắng cho má hồng

Anh mãi mê nâng niu vai gầy, nào biết tim em nỡ quên vội anh"

 

Có một nốt lặng trong bài hát anh làm anh muốn viết thư cho em: "Anh chúc em yên vui bên người, dù trái tim anh rã rời".  Em có biết không em, tác giả viết lời ca xót xa như là hiểu hết chuyện hai đứa mình và giữ lại tình mình giữa nốt trầm khắc khoải: "bên người". Ngày đó, khi em "bên người", anh biết người ấy cho em "tình nồng chăn gối" và "sẽ cho em một đời nhung gấm". Còn anh đâu có gì ngoài lời chúc phúc cho em, lặng lẽ gửi lại tình mình vào không gian vô định, để mặc cho thời gian làm em thất lạc trong những tháng ngày yên bình sau này của anh.     

 

Anh cảm ơn "trái tim ăn năn" mà em để lại trong chuyện tình của hai đứa mình vì cả anh và em đều biết mình đã từng là tri kỷ của nhau. "Trái tim ăn năn" của em cũng là câu nói không lời mà em để dành an ủi anh vì có lẽ em cũng biết những tháng ngày không em thật sự khó khăn vô cùng đối với anh.  Rồi thì ai cũng phải xuôi theo định luật bất biến của thời gian, phải giã từ quá khứ để bước tiếp kiếp làm người dù thi thoảng một thời đắm say với em chợt trở về trong anh như cơn mưa rào trút xuống giữa ngày mùa hạ.

 

Chuyện chúng mình biết nói làm sao khi hai đứa mình mỗi đứa đi một con đường cách xa nhau vặn dặm.  Anh chỉ có thể mượn "trái tim ăn năn" em để lại làm nơi trú ẩn trong chốc lát để mỉm cười biết rằng mình đã có lúc yêu thương em hết lòng.  Anh cứ thắc mắc hoài vì sao tác giả viết bài hát "Trái Tim Ăn Năn" là một người của thế giới khoa học, của số liệu chính xác và của những kết luận hoàn toàn không thể dựa vào cảm tính?  Đối với anh, đó là một sự diệu kỳ nên thơ mà chỉ có con người khi thật thà yêu nhau mới có thể nói cho nhau nghe bằng ngôn ngữ tâm hồn mà chẳng có bộ môn khoa học nào giải thích được.

 

Anh cảm mến nhà khoa học viết nên bản tình ca luyến lưu những chua xót tình đời để anh nhớ rằng "trái tim ăn năn" em để lại cho anh là dược phẩm mà em là người bác sĩ duy nhất có thể kê toa điều trị chứng bệnh trầm cảm miên man từng bám riết anh sau khi anh phải xa em. 

 

Anh biết lá thư này không thể gửi cho em được vì chúng ta đã có hai cuộc đời tách biệt, và chúng ta cũng có những trách nhiệm phải làm. Hồi tưởng trong giây lát có thể không màng ranh giới nhưng đời sống thì vẫn phải có những giới hạn nhất định để con người không làm tổn thương nhau vì quá khứ không thể quay lại.  Đó cũng là cách mà chúng ta dành sự trân trọng và biết sống cho hiện tại an bình, có phải không em?

 

Dẫu biết lá thư này anh cặm cụi ngồi viết cho "trái tim ăn năn" của em, nhưng anh chỉ có thể dành cho những tâm hồn đồng cảm khác mà thôi.  Biết có mấy ai trong đời được vẹn toàn trăm năm với người tri-âm-tri-kỷ của mình?  Anh chỉ mong, nếu có ai có được một "trái tim ăn năn" và không có được một kết thúc vẹn toàn thì cũng đừng buồn, đừng tuyệt vọng vì đâu đâu cũng có những hạnh phúc giản dị đang đón chờ mình.

 

Như trong lúc này, khi cả thế giới đang hoang mang vì dịch bệnh, anh lại nghĩ đến "trái tim ăn năn" của em để thấy cuộc sống vẫn có những giây phút tuyệt vời dù chỉ là hồi tưởng. Và hồi tưởng ấy dịu dàng cho anh niềm lạc quan để vượt qua những bất an vì "trái tim ăn năn" của em không còn là niềm đau trong anh nữa. Ngược lại, đó là tâm dược nhẹ nhàng tưới mát trái tim anh để anh hiểu rằng, sự sở hữu chỉ là phép tính tạm bợ ở chốn nhân gian huyễn hoặc này.  Còn một thời anh được ở lại bên em để mình là tri kỷ của nhau thì vẫn còn đó trong giai điệu dập dìu thương nhớ mà tác giả gọi tên là "Trái Tim Ăn Năn"…

 

Thương chúc em bình an,

 

Anh của một thời xa nhớ

Tâm Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trăng thu, màu gợi nhớ dĩ vãng. Chỉ có một màu trăng mịn đẹp và huyền ảo óng ả là màu trăng ở quê nhà Việt Nam mà thôi. Dưới ánh sáng trăng thuần túy, nhà cửa, cây cối, sóng nước, vườn hoa, công viên, bãi cát… tất cả tạo vật như được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng màu trứng sáo. Rồi trăng thanh đến thì có gió mát, hoa lá đong đưa và ngoài sân có tiếng trẻ nhỏ cười tíu tít ngồi nghe bà kể chuyện đời xưa...
Một truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Bảo Trương. Khí hậu truyện ma mị, huyền ảo, với lời văn trầm tĩnh như lời kể chuyện thầm thì trong đêm tối thâm sâu, xoáy vào tâm tư khiến người đọc không khỏi dao động, bồi hồi. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Buổi sáng vừa ra cửa đi làm, chợt nghe thoáng lạnh, tôi vội quay vào khoác chiếc áo choàng loại nhẹ. Trời lại bắt đầu vào thu. Thoáng chốc, trôi nhanh “trăm năm là mấy, một ngày dài ghê”. Những chiếc lá khô vàng đã bắt đầu rụng rải rác phía sau nhà.Thời gian chợt như trêu ghẹo, đùa cợt với chúng ta. Nhiều lúc soi gương, tôi cứ tưởng mình đang nhìn một người khác...
Lê Điền là một công chức mẫn cán, vợ đẹp con ngoan, mẫu gia đình nhìn vào khối người mơ ước. Đùng một cái, người ta gọi gã là “kẻ bạc tình”. Nhưng nếu nói vậy thì cũng chưa công bằng với gã, bởi vì trước khi làm kẻ bạc tình gã cũng từng là kẻ say tình...
Ôi, cái xứ tư bản “giẫy chết” này cho tôi hết bất ngờ này đến ngạc nhiên khác...
Một truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Bảo Thương. Lấy bối cảnh là những năm sau cuộc chiến, vết thương đau đớn của dân tộc lúc ấy nhức nhối, và sau nửa thế kỷ nó vẫn chưa lành... Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Hà Nội của tôi đẹp lắm, đẹp hơn hẳn lên vì Hà Nội có Thi. Thi và Hà Nội như quyện vào nhau. Tôi có Thi để tôi đưa nàng đi thăm viếng những danh lam thắng cảnh và kể cho nàng nghe về những cái hay cái đẹp của văn hóa thủ đô văn vật này cùng với những thăng trầm trong chiều dài lịch sử nghìn năm của Thăng Long-Hà Nội...
Cũng giống như nhiều thành phố khác của Canada và của các xứ lạnh trên thế giới, Edmonton của tôi đón mùa thu vàng xao xuyến lòng người mỗi độ “gió heo may lại về”...
Bất chợt một đêm, vô tình mở một kênh YouTube, lắng nghe tiếng trống múa lân rộn ràng vang lên cùng giọng hát hồn nhiên trong trẻo, gợi nhớ một thời xa lơ, xa lắc: “Tết trung thu rước đèn đi chơi/ Em rước đèn đi khắp phố phường/ Lòng vui sướng với đèn trong tay/ Em múa ca trong ánh trăng rằm/ Đèn ông sao với đèn cá chép/ Đèn thiên nga với đèn bướm bướm/ Em rước đèn này đến cung trăng...”
Cái vòng tròn vô hình lại quay trọn môt vòng, mùa thu lại về với đất trời Bắc Mỹ. Dùng ngôn từ để ca ngợi vẻ đẹp của mùa thu thì có khác gì lấy thước thợ may đo trời đất. Dùng âm nhạc để tụng ca thì cũng chỉ là khích thích tâm tưởng cứ như dùng thuốc thế thôi...
Ông ta hất mẹ té xuống đất, phóng người ra khỏi nhà bằng ngả sau, nhìn trước nhìn sau rồi biến mất. Mẹ không sao thốt nổi nửa lời, hàng nước mắt long lanh, quẹt nhanh. Vội vàng run rẩy quơ hết đống bạc trên bàn cho vào một cái túi nhỏ giấu dưới đáy tủ, sợ lỡ có ai nhìn thấy thì lại mắc họa vào thân. Tôi ghì cái mền vào lòng, cắn chặt đôi môi cho khỏi bật khóc thành tiếng, hi hí mắt giả ngủ, nằm yên, thầm khẩn cầu Trời Phật cho ông ta biến mất khỏi cuộc đời khốn khổ của mẹ con tôi...
Chị xinh đẹp, vẻ đẹp quyến rũ của con gái xứ Bình Thuận. Dáng người dong dỏng cao. Đôi mắt to, đen láy với nước da trắng hồng, mịn màng. Chiếc mũi dọc dừa cân đối với đôi bờ môi gợi cảm. Khuôn ngực đầy đặn, vòng eo thon vòng 3 nở nang cân đối rất nữ tính...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.