Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt: Memory Day

6/6/200400:00:00(View: 3525)
tn_06062004_2

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 140/

Người viết: Barry Nguyễn

Buổi sáng ngày 1 tháng 6, là ngày Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận Vong, chúng em cùng ba xem đài truyền hình, thấy hàng chục ngàn người đến viếng nghĩa trang Quốc Gia Arlington, gần Thủ Đô Washington D.C.
Tại Tiểu Bang California, nơi gia đình em cư ngụ, cũng có tổ chức lễ tưởng niệm tại tượng đài Việt Mỹ ở Garden Grove, người Việt Nam đến dự rất đông đảo. Ba em, sau khi tắt TV, cũng vội vã ra tuợng đài tham dự cùng đồng hương.
Nhân dịp lễ này, chúng em được nghỉ 3 ngày liên tiếp từ thứ Bảy tới ngày Thứ Hai. Điều thú vị nhất là sau khi đi dự lễ tại Tượng Đài về, ba và thầy giáo dạy kèm dẫn em và các bạn đi câu cá, để có thì giờ giảng giải cho chúng em hiểu về ý nghĩa của ngày Lễ Tưởng Niệm.
Chao ơi là đông. Phải cực nhọc lắm ba mới tìm ra được một chỗ đậu xe gần cầu tàu của bờ biển Long Beach. Chúng em giúp ba cho chiếc chiếc ca-nô xuống bờ rồi tất cả cùng lên thuyền. Hôm nay nhiệt độ lên tới 95 độ F, nhưng khi thuyền ra khỏi bờ biển thì gió thổi mát rượi. Chiếc ca-nô chạy với tốc độ 50-60 mille /giờ, vì thuyền nhỏ nên có lúc bị sóng dồi nhảy như xe bị xóc ổ gà. Ba cho dừng thuyền lại để mua những con cá nhỏ dùng làm mồi câu cá rồi mới đi tiếp. Nhờ bạn Kenny chỉ cho một vài bí quyết để khỏi bị say sóng nôn mữa là khi thấy khó chịu thì hít hơi thở vào thật sâu để lấy thêm ốc xy. Nhìn ra ngoài khơi xa và đừng nhìn vào mạn thuyền và bạn nào thường hay nhào lộn, thể lực khỏe, chạy đường dài, hay tập quay vòng vòng thì không bị say sóng.


Lúc chúng em bắt đầu sửa soạn cần câu, mồi và câu cá thì vui quá. Chỉ năm mười phút bạn Kevin giựt lên được một con cá khá lớn. Bạn Kevan còn nhỏ, sợ cá níu xuống biển thì dùng cái vợt nhỏ để vớt cá con tiếp cho các anh lớn móc mồi vào lưỡi câu. Tất cả lại reo ầm lên: Kenny lại câu được một con cá lớn nữa. Chưa gỡ xong cá ra, Willy lại reo lớn: "Con cá nục béo tròn nè, măm măm, ngon quá!
Chúng em hăng say câu, lúc đếm được 40 chục con thì tất cả bắt đầu mệt nên ba nói: "Thu xếp đi về".
"Chúng con muốn coi TV nữa."
Bạn Kevin nói.
"Được rồi, vậy thì về."
Đến nhà, mẹ đã đón ở cửa, đón lấy sô đựng cá. Có con còn bơi rất khỏe trong nước. Ba và thầy giáo dẫn chúng em vào nhà, mở máy truyền hình. Hồi nãy thầy giáo ham câu cá quá nên chưa kịp trả lời mấy câu hỏi về Lễ Tưởng Niệm của chúng em. Vừa xem những hình ảnh buổi lễ chiếu trên máy, thầy giáo vừa giải thích. Nhờ đó, chúng em mới biết binh sĩ Hoa Kỳ đều có mặt tham dự các thế chiến thứ I và cả thế chiến thứ II. Nhiều người đã hy sinh mạng sống của mình cho Tự Do Dân Chủ. Nước Mỹ và một phần hòa bình trên thế giới có được là cũng nhờ công ơn của những chiến sĩ vô danh này. Những chiến sỹ đủ sắc dân, đủ màu da, cùng phụng sự cho đất nước của họ và cả thế giới. Nhờ vậy mà ngày nay, chúng em được yên tâm học hành và hưởng bao nhiêu tiện nghi của cuộc sống. Hiểu ra điều đó, em cảm thấy rất mang ơn họ.
Barry Nguyễn
(12 tuổi. Học sinh GATE
học khu Garden Grove)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Chúng ta đang vào phần hai của bệnh trầm cảm ở trẻ em. Một số trẻ em bị bệnh trầm cảm nhưng vì thiếu ý của gia đình, phụ huynh, đưa dẫn các em đến hậu quả trầm trọng. Trong phần hai, chúng ta cùng tìm hiểu nguyên nhân của căn bệnh.
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em, người anh thì lanh lẹ, việc gì cũng làm được, nhưng nhát gan, nghe chuyện ma quỷ là sợ đến rùng mình, sởn gáy. Người em thì khờ khạo, thấy anh rùng mình nên chỉ muốn học nghề rùng mình. Một người coi nhà thờ đem anh về dạy, nhát ma, bị anh xô té xuống gác chuông gãy chân. Người cha giận lắm, cho anh năm mươi đồng tiền, đuổi ra kkỏi nhà. Anh theo người đánh xe ngựa ra đi. Một hôm ở nhà trọ anh nghe chuyện ở lâu đài nọ nhiều ma, ai vào cũng bị ma giết chết nên nhà vua có lệnh, người nào vào đó trong ba đêm mà được yên lành, vua sẽ gã con gái cho. Vậy là anh xin đi. Đêm đầu anh đã thắng lũ ma. Và đến đêm thứ hai... (còn nữa)
Thôi chị đừng nói chuyện súng đạn ở trường nữa, nghe vừa sợ hãi vừa nhức đầu! Thiệt tình có lúc em sợ quá, không muốn đến trường nữa. Cái thời này là thời gì vậy chị, sao súng nổ trong trường nhiều quá! Nhưng bây giờ đang mùa hè, không phải đến trường, em rất thoải mái và chỉ muốn nói chuyện về mùa Hè!
Khi con lớn lên con sẽ là cô giáo dạy vẽ, vì con rất thích vẽ nhiều nhất. Con thích vẽ từ khi con ba tuổi, bây giờ con đã tám tuổi, con cũng còn thích vẽ nữa. Những con thú con thích là con chó, con ngựa và con bướm.
Hôm nay, Tường Chinh muốn trình bày với quý vị phụ huynh, quý em, quý thầy cô một bệnh khác mà trẻ em thường bị mắc phải, đó là bệnh trầm cảm. Bệnh này khó nhận biết ở trẻ nhưng nguy hiểm hơn bệnh tự kỷ hay bệnh rối loạn tăng động mà Tường Chinh đã trình bày trong những lần trước.
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em trai, người anh siêng năng, giỏi giang, việc gì cũng làm được, chỉ là bị nhát gan, nghe chuyện ma quỷ thì sợ đến rùng mình, nổi gai ốc. Người em ngu ngốc, khờ khạo, chẳng biết sợ là gì. Thấy anh nhát gan, nghe chuyện ma quỷ sợ phát rùng mình, thì cậu em muốn đi học nghề rùng mình.
Chương trình tiếng Việt tại Đại Học UCI bắt đầu vào năm 2000. Tôi về lại ngôi trường mà sáu năm về trước tôi là sinh viên, lần này để bắt tay vào gầy dựng một học trình mới mẻ trong khoa Ngôn Ngữ và Văn Chương Đông Á.
Con năm nay 9 tuổi học lớp 4 trường Mỹ và lớp 2 trường Việt Ngữ mỗi ngày Chủ Nhật. Con còn biết múa và hát tiếng Việt. Ở nhà con nói tiếng Việt với ông bà nội và ông bà ngoại nên ông bà thích lắm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.