Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số1036: Một Tuần Tết

10/02/201900:00:00(Xem: 4430)
2.10.19TN.BE Viet Van Viet.John Nguyen

John Nguyen

 
Năm nay Tết rơi vào ngày thứ Ba, vì ngày tết Việt Nam không phải ngày lễ nước Mỹ, nên ba mẹ em phải đi làm việc và chúng em cũn (cũng) phải đi tới trường học.

Nhưn (Nhưng) như mọi nhà người Việt Nam khác, gia đình em vẫn chuẩn bị đón Tết rớt (rất) là lớn. Tối thứ Hai là ngày cuối năm, gia đình em vẫn chuẩn bị đồ cúng rớt (rất) là nhiều. Mẹ em làm rớt (rất) nhiều món ăn để cúng theo phong tục người Việt là để dâng lên tổ tiên và đón các cụ, các ông bà về chơi Xuân. Để làm nhữn (những) việc đó, mẹ em phải đi chợ và nấu nướng nhiều ngày trước, rồi buổi chiều ba mươi, về tới nhà là mẹ vào bếp nấu nướng, dọn dẹp, nhìn thấy mẹ rớt (rất) bận rộn. Ba thườn( thường) đi làm về trễ, nên mẹ làm một mình.

Em thấy mẹ em bày một dĩa trái cây gồm có 5 thứ, nói là ngũ quả và một trái dưa hấu thật to để cúng giao thừa. Chúng em phải đi ngủ sớm để sáng mai cậu em sẽ đưa chúng em lên phố Bolsa coi múa lân và đốt pháo. Năm nào cũn (cũng) như năm nào, trên phố Bolsa của người Việt vui lắm, cửa hàng nào cũng có múa lân, đốt pháo. Cậu em đưa chúng em tới cửa hàng của dì em đúng 10:30 sáng. Ở đây đã rất đông người, và ba dây pháo dài treo trước cửa.

Em rất sợ pháo nổ trúng nên đứng xa xa. Vậy mà khi ba dây pháo nổ, em cũn (cũng) phải bịt tai lại vì tiếng pháo kêu to quá. Đốt pháo xong là ăn uống, nhiều thứ ngon quá, làm em không biết ăn món nào thì ngon hơn!

Sau đó, em được cậu dẫn đi chùa. Ở chùa vui quá, tới chùa nào chúng em cũn (cũng) được lì xì tiền mới trong phong bao đỏ. Ai cũn (cũng) nói : “Cho con lấy hên”. Và em cũn (cũng) vòng tay lễ phép nói lời cám ơn và những câu chúc Tết mà chúng em đã học thuộc lòng.

Và chưa hết vui ngày Tết đâu, vì cuối tuần, chúng em còn đi hội chợ Tết của các anh sinh viên. Chúng em thi quốc phục, thi viết, thi hát. Chỉ có một ngày Tết mà chúng em vui suốt một tuần lễ luôn!

John Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm nay tôi được đón “Tết Ta” sớm hơn mọi năm. Vào đầu tháng 12, trong lúc chờ đón Tết Tây thì cộng đồng người Việt Quốc Gia ở Arizona đã tổ chức Hội Chợ Văn Hóa Á Châu (Asian Festival) tại thành phố Scottsdale, Arizona. Mỗi năm có một quốc gia Á Châu được đứng ra tổ chức Hội Chợ trong vai trò chủ nhà. Các anh chị em trong Ban Văn Nghệ của CLB Tình Nghệ Sĩ từ California được Ban Tổ Chức mời đến giúp phần văn nghệ trong chương trình Hội Chợ Á Châu này.
Buổi sáng thứ Hai, em vẫn được nằm ngủ nướng, thích lắm. Đến lúc ra khỏi phòng thì thấy mẹ đã bày thức ăn trưa trên bàn và mọi người đang mời gọi nhau. Em nhìn lên tấm lịch treo trên tường ai đã bóc sẵn rồi, nó đề ngày 1 tháng 1 năm 2018. Năm mới đã tới.
Tôi muốn các em đọc câu chuyện dưới đây để học thêm một bài học về lòng nhân ái. Chuyện đã lâu lắm, kể rằng: Mùa đông năm 1935, nước Mỹ rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng, người dân rất túng thiếu. Có một bà lão bị ra tòa án tại New York về tội trộm cắp một ổ bánh mì. Khi quan tòa hỏi vì sao bà lại lấy trộm bánh mì thì bà lão đáp:
Tóm tắt: Ngày xưa có hai vợ chồng nông dân sinh được một đứa con trai, nuôi mãi mà cậu chỉ lớn bằng ngón tay cái. Một hôm, cậu giúp cha đánh xe vào rừng, cậu chui vào tai ngựa, dùng lời để điều khiển ngựa đánh xe. Giữa đường, có hai người đàn ông nhìn thấy xe ngựa và tiếng người nhưng không thấy người, bèn tò mò đi theo. Khi nhìn thấy cậu bé, họ muốn mua để đem cậu đi các tỉnh trình diễn. Mặc dù người cha không bằng lòng, cậu bé bảo cha cứ bán cậu để lấy một số tiền lớn. Hai người đàn ông đặt cậu lên vành mũ rồi ra đi. Đi một hồi lâu, cậu xin hai người đàn ông xuống đất để “có việc”. Thế là cậu chạy vào những lằn đất ruộng, rồi chui vào một cái hang chuột, trốn thoát. Trên đường tìm về nhà, cậu lại nghe hai tên trộm đang bàn nhau cậy cửa nhà cha xứ để lấy vàng bạc và cậu không bỏ qua...
Trong đêm Giáng Sinh, khi các gia đình đang ngồi quay quần bên nhau cạnh lò sưởi ấm áp và các em háo hức chuẩn bị mở những món quà đầy ắp tình thương của bố mẹ tặng, thì vẫn có những em không được may hưởng những hạnh phúc chừng rất đơn giản này. Tình cờ tôi đọc được tiếng kêu van giúp đỡ của một thiếu nhi mà tôi biết, vì em đã đến tham dự chương trình Đào Tạo và Phát Triển Tài Năng Trẻ của CLB Tình Nghệ Sĩ. Em viết trên Facebook cho biết hai chị em đang ở tạm nhà một bà cô vì mẹ đã vu khống gọi cảnh sát bắt ba vào tù và mẹ đã bỏ đi, để lại hai em côi cút.
Những ngày cuối năm rơi vào tiết giá lạnh nhất của mùa đông, cảnh vật buồn và lặng lẽ, bầu trời âm u đầy mây xám. Mỗi khi ra đường, em phải mặc nhiều áo ấm mới không thấy lạnh.
Thầy Vũ Hoàng của Ban Đại Diện Các Trung Tâm Việt Ngữ Nam California vừa gửi một thông báo nhắc nhở về ngày Tân Xuân Họp Mặt như sau:
Tóm tắt: Ngày xưa có một cặp vợ chồng nông dân sinh được một đứa con trai, nuôi hoài cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái. Một hôm cậu bé giúp cha đánh xe vào rừng thì có hai người đàn ông nhìn thấy, họ đi theo và đề nghị mua cậu bé để đem đi biễu diễn kiếm tiền. Dù người cha không chịu, cậu bé xin cha cứ bán cậu đi để lấy một khoảng tiền lớn. Cậu ngồi trên mũ của một người đàn ông. Giữa đường, cậu kêu muốn xin xuống đất có việc... Người đàn ông nói chim vẫn “bĩnh” rơi trên mũ ông ta...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.