Trong Trại Tù
Ở đây núi đá không cao lắm
Vừa đủ ngăn tầm mắt nhớ thương
Rừng cây thưa mỏng nhưng sâu thẫm
Sài Gòn ơi! Giã biệt phố phường…!
Nắng đổ hào quang, nắng tháng ba
Ta đi, bước nhục núi Nam Hà
Tải trăm cân củi, khom lưng chịu
Nhớ mắt em, buồn thương xót xa…
Chiều đứng, kẽm gai rào lởm chởm
Tường cao vòi vọi, mắt ngăn tầm
Gió đưa từng đám mây màu trắng
Nhè nhẹ về Nam, nhớ ngập tràn…
Đã mấy ngàn đêm, nửa giấc đêm
Bao nhiêu kỷ niệm đến êm đềm
Áo Văn Khoa bước đường tươi nắng
Ta nhớ em à! Máu ứ tim.
Ý bỗng chìm sâu, dĩ vãng về
Tháng tư gãy súng nát tình quê
Tuổi xuân chút ướt chưa tròn mộng
Ai trói ta đày giữa cõi mê…!"
Đêm vắng, phòng êm, tiếng thở dài
Buồn nghe đau nhức xoáy tương lai
Bạn bè ta đủ quân binh chủng
Chua xót nhìn nhau nuốt đắng cay
Bão nổi lên, hồng thủy nước dâng
Nhục nầy ta phải trả trăm lần
Gươm xưa phải có ngày ta sẽ
Vạch đá ta mài dưới ánh trăng…
Tóc ta có trắng theo ngày tháng
Nhưng chắc lòng ta lắm ý vui
Khi quê hương thoát cơn mê muội
Cờ sẽ vàng bay trọn nụ cười…
Thy Lan Thảo
*
Nhìn Lá Vàng Thu Bay
Phút suy tư.
Đứng trên lầu cao ngóng nhìn đầu ngõ,
Thấy em hững hờ, vội vã, vô tâm,
Rồi cửa xe khép lại rất âm thầm,
Chạy vút đi, đem tình xa ngút mắt,
Lòng vỡ tan như ai bằm ai xắt,
Đầu óc đảo điên, điên đảo vô cùng,
Buổi ban đầu êm ả, đẹp như nhung,
Lòng mềm mại gửi trao bao hoa gấm,
Đan kết mộng, chung dựng xây mái ấm,
Nào ngờ đâu giông tố dậy cuồng phong,
Vùi dập cuộc đời vốn rất long đong,
Cơn lốc xoáy đã cuốn đi tất cả,
Ta xin em! Đừng đổ thừa duyên nợ,
Chuyện của mình, mình quyết định đấy thôi
Muốn nói cùng em. Muốn nói một lời.
Ta lại nghĩ: Thà thôi! Đừng nói nữa.
Hoàngyến.
*
Em Đã Lấy Chồng!
Viết cho em... mối tình đầu muôn thuở... vì hoàn cảnh cuộc đời... vì sự nghiệp đời trai... anh đành lỗi hẹn cùng em.... Mong rằng em sẽ tha thứ cho anh... anh biết em buồn anh thật nhiều... và đã khóc khô dòng nước mắt... mà anh vẫn ra đi biền biệt nơi nao... Thôi thì lỗi này anh nhận hết... mong rằng em sẽ tha thứ cho anh... Cầu chúc em mãi mãi hạnh phúc... Dù sao đi nữa bóng hình em vẫn một thời ngự trị và mưa gió trong tim anh trên vạn nẻo cuộc đời...
Chiều nay chợt nhớ về em
Nhớ ngày xưa đó anh em hẹn hò
Trò chơi bắt bướm cò cò
Giờ theo dĩ vãng như đò qua sông
Nhớ em, nhớ lắm biết không
Hơn mười năm lẻ tình nồng bay xa
Bây chừ cách biệt quê nhà
Hai phương trời lạ tình ta có còn"
Bao nhiêu ngày tháng mỏi mòn
Hành trang anh bước, phấn son em nhầu
Đường đời quá đỗi thương đau
Cũng từ dạo đó tình sầu tái tê
Kể từ ngày ấy xa quê
Anh đi biền biệt khắp bề viễn du
Còn em mang mối tình thù
Hận anh trọn kiếp sao bù được đây"
Vừa rồi nhận được thư tay
Báo tin em đã "áo bay qua cầu"
Bỗng như trời đất ngả màu
Tim anh chết lặng nặng sầu tâm tư.
Bây giờ đã rõ thực hư
Thư em phân giải tâm tư má hồng
Cũng vì anh quá đèo bồng
Xuôi thuyền viễn xứ bỏ lòng em yêu
Đọc thư em viết trách nhiều
Anh xin nhận lỗi bao điều do anh
Mười năm xa cách đã đành
Mười năm biền biệt tình em anh chờ
Nay anh đã mất em thơ
Nay anh đã biết chữ ngờ là chi
Thôi thì vậy cứ vậy đi
Mong em hạnh phúc vu quy bên chồng
Đường đời còn lắm cuồng phong
Anh đây phải gánh non sông hẹn thề
Cầu em hạnh phúc trọn bề
Sầu này anh chịu có hề ngại chi
Cuộc đời dẫu có sầu bi
Em xem anh đã mất đi trên đời
Tháng ngày rồi sẽ dần vơi
Mối tình đầu đó một thời bay xa
Vui lên làm vợ người ta
Chúc em hạnh phúc mặn mà cùng ai
Còn anh vui với đời trai
Tình ta đã hết, riêng hai lối về
Chiều thu lá đổ ê chề
Chiều thu tan nát não nề con tim
Chiều thu bão tố nhận chìm
Chiều thu lặng lẽ anh tìm... đường anh...
Khai Phong
*
Buồn Chiều
Thẩn thơ dạo bước buổi chiều tà
Cây cỏ bơ phờ biếng trổ hoa
Khói trắng lang thang vờn vách núi
Chiều lam bàng bạc tỏa sân nhà
Ngậm ngùi nhung nhớ trời cô quạnh
Khắc khoải sầu thương vận quốc gia
Thảng thốt chim kêu bên xóm vắng
Buồn chiều thơ thẩn một mình ta
Bạch Loan
*
Trống Một Lời Giải
Thời gian trao tặng vật
Em diện kiến cùng anh
Một ô vuông cổ tích
Với vòng tròn lạnh tanh
Sao không là sự thật
Cho môi mắt trùng xanh
Hồn rủ rê trổ lộc
Chim mớ rộn trăng gành
Mơ hồ nghe đêm trắng
Ai xé toạc xa xăm
Động màn mây thiên cổ
Giạt quanh đời lạnh căm
Có mãi là mật ngữ
Tương lai dấu hỏi dày
Tinh khôi hồn tượng đá
Mặc niệm gió sương phai
Phạm Tường
*
Anh Ơi! Làm Thơ Đi
Anh ơi! Làm thơ đi
Kể chuyện tình hai đứa
Cái thời em tựa cưœa
Với những bữa chờ mong
Có những hôm cõi lòng
Tươœng chừng như dao cắt
Em gục đầu cúi mặt
Se thắt chuyện duyên thề
Cuộc đời dài lê thê
Một người quên hò hẹn
Làm một người uất nghẹn
Chim én lạc về đâu"
Tình em như sông sâu
Giữ hoài anh trong đó
Tội chưa người em nhoœ
Vẫn muốn ngoœ niềm yêu
Biết không những buổi chiều
Em ra vào ngơ ngẩn
Ôm cuộc tình lận đận
Buồn số phận hẩm hiu
Anh nói anh nuông chìu
Mà chưa về thăm lại
Khiến lòng em tê tái
Cứ đợi mãi ngàn năm
Xa xăm là xa xăm
Khi một mình leœ bạn
Nhìn mây chiều lãng đãng
Tươœng thấp thoáng người yêu
Còn gì hơn cô liêu
Buồn thôi không nói được
Em nằm khóc sướt mướt
Cứ thầm ước anh sang
Trần Thanh
*
Thơ Tranh Đấu
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.
Tháng Tư Đen, Viết Cho Người Yêu Dấu
Có một buổi xuân vàng, em, mắt ướt
Lặng nhìn anh như muốn nói ngàn câu
Anh, lính trẻ, hồn nhiên chưa hiểu được
Nỗi ưu tư trong ánh mắt em sầu
Rồi năm tháng trên bốn vùng chiến thuật
Gót giày saut mài miệt bước quân hành
Thương đến vô cùng chiều xưa, đôi mắt
Có giọt lệ nào như đã long lanh....
Có giọt lệ nào tưởng như thần thoại
Đêm thành sao và ngày hoá mặt trời
Theo bước anh đi, san bằng chướng ngại
Dựng thanh bình cho dân nước muôn tươi
Hiếm hoi lắm, đôi lần anh về phép
Trong nắng trong, anh thấy má em hồng
Nhìn anh dịu dàng, em cười rất đẹp
Và hỏi anh rằng: Anh nhớ nhà không"
Anh nhớ nhà không" Ồ, anh nhớ lắm
Và nhớ em, cô bé láng giềng ơi...
Nhớ đôi mắt trong, nhìn anh đằm thắm
Nhớ cánh môi xinh, thèn thẹn em cười....
Rồi một tháng Tư kinh hoàng tăm tối
Trời đất loạn cuồng, độc dược, cường toan
Lãnh đạo bất tài, đồng minh phản bội
Người tiếp tay người bức tử miền Nam!
Anh tức tưởi mất quê từ buổi ấy
Súng trên tay mà phẫn hận đầu hàng!
Mất cả em, giặc chặn đường dân chạy
Đạn pháo vỡ trời... xương thịt em tan!!!
Anh nhận hung tin, lòng đau, tim xót
Hổ cháy rừng, cũi sắt, ngậm hờn căm
Anh xót quê mình, dòng sông nước ngọt
Và tiếc thương em, hương bưởi, trăng rằm!...
Nếu đừng có Tháng Tư Đen tàn nhẫn
Người trả thù người thâm độc dã man
Thì dân Việt, đời sẽ thôi lận đận
Bản Giốc vẫn còn, còn cả Nam Quan!
Thì anh chồng hiền và em vợ đảm
Con chúng mình, giống mẹ, gái xinh, ngoan
Trai giống anh, lính chiến trường dũng cảm
Một dạ trung thành yêu nước Việt Nam!
Tháng Tư lại về, em ơi, nhớ quá
Nhớ mắt em xưa, trong sáng, dịu hiền
Nhớ miệng em cười, nhiệm màu chi lạ
Làm cho đời mờ nhạt những truân chuyên!
Tháng Tư, giỗ em, thắp nhang, anh khấn
Sớm thành công quang phục nước non mình
Chế độ bạo tàn trên đường tuyệt tận
Xin khôn thiêng, em góp dựng công trình...
Công trình đó, toàn dân đang tiến bước
Đang đấu tranh đòi lẽ phải cho đời
Có những đảng viên, sinh viên, vì nước
Vì dân lành, quả cảm đã ra khơi.....
Ngô Minh Hằng
*
Viết Cho Tháng Tư
Lửa bén dần lên …cất ngọn cao
Khói giăng, mây sẫm đậm đen màu
Tuyến đầu Long Khánh quân ta đã
Anh dũng, kiên gan máu lệ trào
Pháo giặc cày hoang nát cửa nhà
Xích tăng rờn rợn nỗi xót xa
Giặc về như kiến… ôi! Man rợ
Lửa đạn ầm vang kinh quỷ ma
Thương người lính chiến miền Nam đã
Thất thế nhưng không chịu nhục hèn
Dẫu phải lui dần nhưng địch vẫn
Nát tan, chùn bước đã nhiều phen
Trận chiến co dần nhưng binh sĩ
Vẫn ghìm tay súng, ngẩng cao đầu
Một chọi mười thế cờ vẫn vững
Quân lệnh… đành thôi, súng gãy đau!
Mỗi năm cứ đến mùa đau nhớ
Lòng xót xa nhìn lịch tháng tư
Kỷ niệm uất hờn đầy kinh sợ
Trời Nam lửa đạn khói mịt mù…
Giặc về gây ngỡ ngàng cho đất
Trời Nam dân chúng vốn hiền hòa
Bao nhiêu man rợ về theo giặc
Xé nát tâm- toàn dân xót xa…
Giặc về như dã nhân từ núi
Vừa dốt, vừa ngu lại huênh hoang
Dân miền Nam làm gì nên tội
Mà giặc về đây dựng “thiên đàng”"
Giặc về… trường học thành hoang phế
Thầy giáo lưu đày, chữ nghĩa tan
Sách vở thánh hiền đem ra đốt
Học trò, cô giáo… sống hoang mang…!
Giặc về đạo lý luân thường đổi
Đứa dốt ngu ngồi ghế chăn dân
Bạc vàng một lũ tham không đáy
Giết chóc, tịch thu chẳng ngại ngần…
Giặc về từng lớp trai anh dũng
Dắt díu nhau vào chốn ngục tù
“Lão Hồ sống mãi trong quần chúng”
Toàn quốc căm hờn nhớ tháng tư…
Giặc về cả triệu con Hồng Lạc
Bỏ nước ra đi- chết thảm đời
Biển Đông lộng gió oan hồn khóc
Thượng đế linh thiêng cũng nghẹn lời!
Đất người sống tạm đời vong quốc
Cứ tháng tư về lại xót đau
Sài Gòn có thực là đã mất
Hòn Ngọc Viễn Đông, nát ý sầu…!
Thy Lan Thảo
*
Người Lính Già Giữa Tháng Tư Đen.
Nhìn đại dương sóng sau dồn sóng trước,
Đêm theo ngày. Ngày tiếp nối sau đêm,
Đời bảy nổi, ba chìm theo vận nước,
Người lính già khóc giữa Tháng Tư Đen.
Người là lính dọc ngang vùng lửa đạn.
Ngày băng rừng, đêm lội suối trèo đèo,
Lùng và diệt- ngăn đối phương gây hấn,
Bóng hình ai đầu súng ánh trăng treo.
Tan chí lớn, xa rồi bao ước vọng,
Còn gì đâu khi Tổ Quốc lâm nguy,
Mẹ Việt Nam ơi! Xin người vẫn sống.
Dù đàn con nhiều tức tưởi ra đi.
Người lính già Tháng Tư nơi đất khách,
Bên ly cà phê quên nhớ chuyện đời,
Mẹ Việt Nam ơi! Xin đừng oán trách,
Ngày trở về quang phục cũng gần thôi!
Hoàng Yến
*
Tháng Tư Buồn
Trời tháng Tư mây về giăng khắp lối
Cơn mưa buồn gợi nhớ ngày tang thương
Xa Quê hương nuốt hận suốt đêm trường
Mưa như trút niềm đau thương tháng Hạ
Tháng Tư về gợi thêm buồn khôn tả
Ngày giặc vào cày nát mảnh Quê hương
Gây đau thương, tang tóc cảnh đoạn trường
Niềm đau xót... u hoài theo năm tháng
Tháng Tư đến nỗi niềm ôm khóc hận"
Tủi phận đời lưu lạc khắp đó đây!
Xác anh em vùi chôn, cảnh đọa đày
Bao thảm cảnh, tiếng than van hờn trách
Nước Việt tôi bao năm dài thử thách"
Tiếng kêu Trời chưa đủ lời than van
Để từng đêm ngậm đắng, tủi lệ tràn
Giòng máu đổ vẫn hoài chưa thỏa lấp
Tim đau xót bao đêm dài ôm ấp
Nhớ Quê nhà quằn quại tủi lầm than
Bọn Cộng nô loài khát máu, ngang tàng
Dân rên xiết dưới gông cùm quỷ đỏ
Hãy đứng lên cùng nhau làm sáng tỏ
Trang sử hùng sôi sục máu anh linh
Giòng thời gian đã đủ tạo niềm tin
Ngày quật khởi vươn cao cờ khởi nghĩa...
Nguyễn Vạn Thắng
*
Nhục Nô
Kẻ sĩ nô ca bài mãi quốc
Bộc thây hồ học bốc thi thơ
Thiên đường đỏ vẫn còn mơ
Mặt trơ trán bóng vật vờ dở hơi
Chính khách nô vô câu hợp giải
Mọc trên môi nhọt trái hôi tanh
Này anh nọc độc đang hành
Giữa lòng nước Việt rõ tanh mùi bùn
Đồ nghiêng mực đổ kiên trung
Nhập nhằng thổ phỉ cúc cung cúi đầu
"Khép quá khứ, quên hận thù"
Tung hô giặc đỏ, đục ngầu ngữ ngôn
"Trăm năm Bia Đá thì mòn
Ngàn năm Bia Miệng vẫn còn trơ trơ"
Thương thay "kẽ sĩ" mù lòa
Ham danh hám lợi ba hoa chích choè
"Dzăng đàn" kiến nhặng ti toe
Rằng ta thi sĩ hoanh hoe muỗi ruồi
"Thơ dzăng" dán khắp nhà trời
Tung hô giặc đỏ lọ ngời mép ngang
Mềm lưng đón gió râm ran
Trở cờ nghểnh cổ chàng vàng thời cơ
"Cởi mở, đổi mới " mại dzô!
"Hồ hởi phấn khởi " bưng bô thú rừng
Tứng từng tưng tứng từng tưng
Tay bắt mặt mừng "Dzăng hóa" giao lưu
Mã tầm mã, ngưu tầm ngưu
Xuống hàng chó ngựa mục tiêu hàng đầu
Chị tôi bán thân toàn cầu
Em tôi tình dục nô hầu ngoại nhân
Nhục thay những kẻ vong tâm
Tiếp tay giặc đỏ vô thần cộng nô
Bắt tay giặc, tự đào mồ
Đã không biết nhục nhi nhô ô vần
Lại còn giở thói tiểu nhân!
Nguyễn Hoài Trang
*
Thơ Nguyễn Chí Thiện
Đồng Lầy
(Tiếp theo số 507)
Rau cháo cầm hơi, mồ hôi tầm tã
Bọn sậy lau đã chán cả chờ trông.
Hầu cam phận sống trong bùn xám
Đời càng u ám.
Quỷ vương càng đình đám liên hồi.
Ôi, dần dà tôi không phải là tôi.
Một khối rũ mòn nhức nhối
Mang đầy mộng ước thiu ôi.
Nếu tôi đổ mồ hôi
Mồ hôi sẽ hòa máu phổi.
Nhưng những niêu cơm quá vơi mà Đảng đem phân phối.
Không nhường thịt gân một chỗ để đàn hồi!
Bao đêm rồi tôi nguyện luyện hồn tôi
Trút bỏ buồn đau tiếc hối.
Nén dập hờn căm dữ dội
Ngày đêm dìm luộc thân tôi.
Nhão nhừ, nóng hổi!
Nhưng làm sao trút và nén nổi.
Nhưng làm sao điếc, mù, câm nổi.
Khi con người chưa sống được bao nhiêu.
Cũng như khi chưa yêu mến thật nhiều
Làm sao biết ghét!
Chỉ quả bóng xì hơi đã bẹp
Mới để cho Ngươi - Định mệnh dẵm lên trên
Còn những đại dương sóng dậy vang rền.
Chỉ dịu lắng khi mệt vì bão táp!
Tôi ngồi yên nghe thời gian chậm chạp
Mang tâm hồn thấm hết cảnh trăng suông
Trên đồng không nước lội sông buông
Cây cỏ, lạnh mờ hoang vắng.
Ôi những bờ xa lời xanh nhạc nắng.
Nếu có kẻ cho đời là cay đắng.
Hãy vào đây nếm thử vị đồng lầy.
Cho dạ dầy, óc, tim , lưỡi , cổ.
Biết biệt phân tân khổ ngọt bùi!
Giữa biển vui không hiểu tiếng cười.
Là những kẻ cuộc đời chưa dậy sóng.
Trời cao, biển rộng có cũng như không!
Một tiếng quạ đêm ảo não rỏ xuống đồng.
Tôi tỉnh hẳn trở về cơn ác mộng.
Muỗi nhơn nhơn từng đàn vang tiếng động
Những con cưng của ngừng đọng tối tăm.
Chúng trưởng sinh trong đêm tối nhiều năm.
Nên chúng tưởng màu đen là ánh sáng!
Ếch nhái vẫn đồng thanh đểu cáng
Chửi bới mặt trời, ca ngợi đêm đen.
Lũ sậy lau còm cõi đứng chen.
Hơi có gió là cúi đầu rạp hết.
Bát ngát xung quanh một mầu khô chết
Đồng lầy mỏi mệt.
Lặng câm, lũ kiến đi về.
Ôi, cuộc đời hay một cơn mê,
Mà người, ngựa, trâu bò giống nhau đến thế! (Còn tiếp...)