Bài số 006
Bạn Trần Trường Triệu ở tận Phoenix, Arizona, 14 tuổi, học lớp 9 trường North Canyon High School và đạt học sinh giỏi liên tục 4 năm. Ba Mẹ bạn trước đây là giáo viên ở Việt Nam. Bạn có một truyện kể.
MỪNG XUÂN MỚI
Xuân đến, lòng tôi tràn ngập bao nỗi niềm bâng khuâng khó tả: Buồn vui lẫn lộn. Buồn vì đã năm năm rồi tôi xa quê hương, xa gia đình, xa bạn bè, xa thầy cô giáo cũ, xa tất cả, xa nơi chôn nhau cắt rốn mà một thời ôm ấp rất nhiều kỷ niệm trong tôi. Tất cả đã xa rồi và giờ đây chỉ còn lại trong tôi những nỗi niềm thương nhớ! Tôi còn nhớ cái Tết cách đây năm năm, lúc đó tôi gần 9 tuổi và cũng là cái Tết cuối cùng tôi còn ở Việt Nam. Nghĩ lại, lúc đó tôi thấy mình còn quá nhỏ bé so với bây giờ. Cứ nghĩ Tết đến là phải mặc đồ mới, cái gì cũng phải mới. Nhìn chúng bạn ăn mặc mới mẻ hơn những ngày bình htường, thế là tôi vòi vĩnh đòi má tôi: “Tụi nó không phải là con Việt kiều mà ăn mặc như vậy, còn con, sao má không mua sắm cho con"” Lúc đó, tôi chỉ thấy má tôi cười. Thế là tính trẻ con trong tôi thức dậy. Tôi khóc òa, ôm chân má mà bắt đền. Má tôi vỗ về gì tôi cũng không nín. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thật tội nghiệp cho ba má tôi. Có lẽ má biết và hiểu tôi hơn ai hết, nên má chỉ cười. Bây giờ tôi lớn lên, trong cái Tết cổ truyền của người Việt Nam trên đất khách này, tôi cảm thấy vui hơn bốn năm trước.
Vui vì đã có má tôi qua đây. Tôi cảm thấy sự cô đơn trong tôi giờ đây đã được bù đắp. Sự vui vẻ thời ấu thơ của tôi bây giờ được tái hiện. Má càng vui hơn khi tôi được học ở một xứ sở tự do, đàng hoàng và đầy triển vọng, chứ không như trước đây, vì tôi học trước hai tuổi mà chế độ cộng sản bắt tôi phải ở lại lớp. Dù tôi có học giỏi hơn chúng bạn cùng lớp nhưng họ vẫn không cho tiếp tục mà buộc tôi phải ở lại một năm. Mặc dù má tôi làm nghề giáo cũng không thể can thiệp được cho tôi.
Chính vì lẽ ấy mà ba tôi bảo lãnh cho tôi đi trước, má tôi cũng đành ngậm ngùi trong chua xót và chấp nhận cho tôi ra đi. Bởi ở chế độ cộng sản người ta không biết trọng nhân tài. Mùa Xuân sau cái Tết của năm 2000, là cái Tết chuyển sang một giai đoạn mới, một niên kỷ mới. Lẽ ra tất cả cái gì cũng mới nhưng trong tôi chỉ nhìn thấy một chế độ cũ rích, nặng nề ám ảnh. Vì vậy, tôi đành nuốt lệ ra đi, bỏ một mình má tôi ở lại để qua Mỹ đoàn tụ với ba tôi. Đối với tôi, từ lúc thơ ấu tới tháng 4 năm 2000 là một chuỗi ngày buồn vì gia đình không xum họp đầy đủ. Nhưng mùa Xuân năm nay, Ất Dậu, con gà gáy sáng như chia sẻ niềm vui và hạnh phúc đoàn tụ của gia đình tôi. Tôi có cả ba lẫn mẹ.
Tôi còn có món quà lớn cho má tôi trong ngày đoàn tụ. Đó là sự học hành, trong năm năm học ở đây, tôi đều đạt học sinh giỏi, thậm chí được học vượt lớp. Trong năm vừa rồi tôi còn nhận bằng khen có cả chữ ký của Tổng Thống và thư ký của Bộ Giáo Dục Đào Tạo Hoa Kỳ xác nhận cùng với thư chúc mừng của ông bà Tổng Thống. Tôi thật là sung sướng, hạnh phúc và dường như mùa Xuân lúc nào cũng ở lại bên tôi.
… Và mùa Xuân đã thật sự đến với tôi. Tôi nguyện sẽ cố gắng học. Học nữa. Học mãi, để trở thành một người công dân có ích cho đất nước thứ hai mà tôi đang định cư.
Arizona ngày 10-01-2005
Trần Trường Triệu