Hôm nay,  

Thơ Thơ

16/03/200200:00:00(Xem: 4793)
Thu Caœm
(Thân tặng thi sĩ Đan Phụng)

Rừng thu lau trổ trắng phau phau,
Sương phuœ nhành cây lá nhạt màu.
Mặt nước trong veo non kém ngọc,
Đầu cồn lóng lánh tuyết hờn châu.
Gió vang hây cúc hoa phai thắm,
Mưa bạc vờn ngô lá úa sầu.
Lơ lưœng thuyền ai không bến khách,
Hay người sương phụ thaœ về đâu!

Tam Giang

*
Thu Hoài
(Họa bài "Thu Caœm" cuœa thi sĩ Tam Giang)

Sương điểm vườn thu cúc trắng phau
Sen vàng ruœ cánh nhạt phai màu
Bờ lau thơ thẩn buồn thân bướm
Mặt nước đìu hiu vắng bóng châu
Nhớ tiếng đàn xưa càng luyến tiếc
Ngâm vần thơ cũ lại thương sầu
"Sông Thương một bến" tròn câu nguyện
Dám để thuyền tình lạc bến đâu"

Đan Phụng đáp họa

*
Mưa Rơi Lất Phất

Ngày ấy trời xuân mưa rơi lất phất,
Ấm tình ta hai đứa sống bên nhau.
Ta yêu thương ngày ấy tóc xanh đầu,
Tình chan chứa những nụ hôn nồng thắm.

Những đêm lạnh đôi ta trong nệm ấm,
Tình mặn nồng trời lất phất mưa xuân.
Đời đang vui hạnh phúc đẹp tuyệt trần,
Ta nhớ mãi cái ngày xuân xưa ấy.

Cuộc thế đổi thay sóng đời xô đẩy,
Ta bình bồng trôi dạt tận phương xa.
Lữ khách bơ vơ không cưœa, không nhà.
Dài đăng đẳng xuân đi, xuân lại đến.

Ta như con thuyền rời xa bến,
Tóc hoa râm, em qua tuổi trăng tròn.
Em một mình tất taœ chạy nuôi con.
Vẫn nhớ mãi ngày xuân mưa lất phất.

Anh Mười

*
Tâm Tình Với Em

Những tháng ngày dài vẫn còn khắc khoaœi
Đời chỉ vui mỗi lúc có em thôi
Chợt thoáng mừng lên khi nghe giọng nói
Trong phút chốc mà quên hết sự đời.

Vẫn đi lại những con đường xưa cũ
Nghe dật dờ tiếng cuœa lũ chim bay
Nghĩ cuộc tình mình vẫn chưa đoàn tụ
Đã từ lâu cứ ấp uœ tháng ngày.

Cũng tại vì anh đấy caœ em ơi!
Bao năm nay trót mắc nợ cuộc đời
Cho đến giờ này vẫn còn tay trắng
Xui khiến chuyện tình chẳng được thaœnh thơi.

Em hoœi anh lúc này có khoœe không
Giọng dịu dàng đầy dáng veœ caœm thông
Xa vắng lâu ngày chẳng hề trách móc
Ôi thật là thương tình nghĩa mặn nồng.

Anh vẫn thích ngâm thơ tình gưœi mẹ
Caœ một đời làm sao kể cho xong
Khổ aœi gian truân đến độ muœi lòng
Anh xúc động bật khóc ròng da diết.

Còn tình ta khoœi nói rồi - bất diệt
Mấy trăm bài thơ tha thiết yêu đương
Có những lúc nằm úp mặt giữa giường
Không chịu nổi caœnh nưœa đường giang dơœ.

Phố cũ em đi còn anh vẫn ơœ
Những chiều mưa đứng nhìn xác lá rơi
Thương thân em cay với đắng giữa đời
Anh biết nói làm sao cho phaœi đạo.

Đời vẫn quẩn quanh tiền nong cơm gạo
Bao người ganh đua áo mãi cân đai
Nhưng riêng anh, anh xin vái van dài
Xin thuœ phận, xin an bài sự thế.

Em vẫn một đời làm anh kính nể
Chẳng bon chen chẳng ghen tị chuyện gì
Người như thế ai dám mà khi dể
Biết tiện tằn biết hơn thiệt nghĩ suy.

May mà đời còn có em an uœi
Không uổng một ngày cặm cụi làm thơ
Phú qúy công danh đều là ngắn nguœi
Riêng mình em - thần tượng đáng tôn thờ.

Vỹ Dạ

*
Melbourne In Yellows

Melbourne full of different yellows
Too many trees
Such sorrow!
Look like
Too many giant yellow roses
In chains
Breezes and breezes
Again and again
As too many invisible swords
Chopping yellow leaves
Again and again
Full of the yellow-leaf rains
Pour on the quiet terrains
Look like
So many yellow rivers
How pretty!
Out of my imagining brain
In Melbourne's yellow-leaf rains.

Anh Hạ - Melbourne

*

Hạ về: Nhớ Trường Xưa

Nhớ thầy, nhớ bạn nhớ mái trường
Ngày tháng mang theo bao tuổi hoa
Tà áo trắng, tím bay trong gió
Vang tiếng guốc giày rộn tiếng ca!

Sân trường xưa, áo trắng kiêu sa
Gom lại nhiều, cái tuổi xuân hoa
Lá phượng rơi ve sầu nức nơœ
Kyœ niệm Đồng Khánh, tuổi ngây ngô.

Thuơœ ấy tóc dài như mây thu
Biết đâu ai đợi... với ai chờ
Dáng hiền e ấp, ôm cặp vơœ
Lối nhoœ đi về bước hoa thơ.

Tình thầy nghĩa bạn ghi trong mơ
Lòng hẹn ngày về thăm trường cũ
Thăm mộ cô thầy, bạn bè xưa
Mỗi hè về lòng sao lắng đọng.

Biết bao lưu niệm thuơœ ấu thơ
Tím, trắng áo hương trinh học trò
Trông về thấy trường có đổi thay
Trường hồng mái đoœ phai hay nhạt.

Traœi bao đợi chờ người trò xưa


Từ thuơœ thơ ấu tung tăng trường
Đêm nằm trăn trơœ, xưa trăm mớ
Nhớ thầy, nhớ bạn thấm tình thương!

Mái trường xưa còn được mấy người
Nghĩa tình chung thuœy mãi xinh tươi
Trò cũ Đồng Khánh như ngọc chiếu
Sáng mãi trong lòng maœnh gương xưa.

Thanh Tương

*
Một Giai Thoại AŒo

Xưa chàng họ Nguyễn yêu trăng(*)
Nhưng lại không biết mần răng hẹn hò.
Nên chàng vẫn phaœi buồn xo
Rồi thành thi sĩ làm thơ giaœi sầu
Trăng ơi! Trăng ơœ tận đâu"
Hay em là một tinh cầu Thái Dương...
Tình trăng thi sĩ nhớ thương
Phong ngôi hoàng hậu nữ vương cho nàng
Trăng tròn rực rỡ huy hoàng
Thi nhân chúc tụng hân hoan vui mừng
Nữ vương cao ngất chín từng
Thi nhân mơ mộng giữa rừng sao khuya.

Tu Ta Lon

(*)Thi sĩ Nguyễn Trọng Trí tức là Hàn Mạc Tưœ

*
Phượng Xưa

Em hong tóc - chuỗi ngày buồn tháng lạ
Nhẹ gió chiều - mắt đoœ nhớ xa xôi
Bước xuôi ngược - để người đời traœ giá
Đêm bình thường - giọt đắng ướt bờ môi!

Đò sang sông - vội vàng chèo khua sóng
Áo nghiêng bay - tay nắm chặt vội vàng
Lớp học tan rồi - lòng buồn trống vắng
Một lời xưa - im nhẹ bước sang ngang.

Gió có thể ngược đò về bến lạ
Người sang sông - đâu nhớ bến im buồn
Mưa tháng Tư lòng rối bời tơi taœ
Đò sang sông - mây trắng nhẹ xót xa.

Ta về đây - một đời buồn coœ uá
Chuyện mười năm - im sóng nước xuôi giòng
Em xơ xác - cuœa ngày xưa áo lụa
Mắt thời gian - buồn thắm tận đáy lòng.

Ngày tháng chết trên hành lang trường cũ
Tan mưa chiều - nắng rực rỡ phượng hồng
Mây tháng Tư để caœ đời lữ thứ
Buồn chi em - hạnh phúc ngọt bên chồng!

Thy Lan Thaœo

*
Thương Màu Phấn Baœng

Thương màu phấn baœng, thương lớp học
Sách vơœ hồn nhiên tuổi học trò
Thương ngôi trường thương luôn tiếng keœng
Thương con seœ nhoœ tuổi dại khờ
Thương màu phấn baœng thương giờ học
Thương thầy giáo treœ lẫn thương cô
Thương đám bạn chung trường chung lớp
Thương hàng phượng vĩ ơœ ven hồ
Thương màu phấn baœng thương sân trường
Thương hàng dừa rũ nắng tơ vương
Thương ghế đá nhoœ ngồi hong tóc
Thương đám tóc thề nói tiá lia
Thương màu phấn baœng giờ cô
Trâm Caœ đám chuyền tay rất âm thầm
Nào là me chua nào tầm duộc
Thêm chút muối cay miệng hít hà
Thương màu phấn baœng giờ thầy
Khiêm Ban trưa caœ lớp ngồi lặng im
Gió mùa hạ thổi thiu thiu nguœ
Mấy chục đầu xanh mắt lim dim
Thương màu phấn baœng ôi giờ toán
Giờ sưœ, địa, công dân thầy Hiền
Ôi giờ hóa học anh đội sổ
Cùng em trốn học anh cũng ghiền
Thương màu phấn baœng ôi thương quá
Thương áo trắng bay khắp sân trường
Thương kẹp tóc đường chiều nắng traœi
Thương húi cua lẽo đẽo bên đường.
Thương màu phấn baœng chiều tan học
Có keœ theo sau làm cái đuôi
Bạn bè hay được ưa trên chọc
Vừa giận vừa thương thôi cũng cười
Thương màu phấn baœng thương đàn seœ
Trên cành phượng vỹ hót líu lo
Hè về có keœ rời lớp học
Sách vơœ buồn tênh nỗi đợi chờ
Thương màu phấn baœng, màu phấn baœng
Anh rời lớp học giã biệt trường
Thân trai trôi nổi đời viễn xứ
Một thoáng mơ về dáng nhoœ thương
Thương màu phấn baœng nhớ sân trường
Nhoœ ơi, anh đánh mất quê hương
Nhớ em trong đáy hồn năm cũ
Quê nhà xa quá một màu sương
Anh vẫn thương hoài màu phấn baœng
Còn thương tiếc guốc ơœ bên thềm
Vẫn mãi thương hoài thời treœ dại
Trong anh lưu luyến vạn nỗi niềm
Từ khi bước xuống thềm tam cấp
Là bước chân luôn xuống cuộc đời
Trong anh vẫn còn niềm tiếc nuối
Trường xưa, bạn cũ cuœa một thời.

Vĩnh Hoà Hiệp

*
Caœm Tạ Thiên Chuá Ba Ngôi

Caœm tạ Thiên Chúa trên trời
Cho con được nói những lời hôm nay
Chúa ơi Chuá chẳng đổi thay
Chúa luôn rộng mơœ lại hay thương người
Nhìn con Chúa nơœ nụ cười
Nhưng con vẫn cứ biếng lười quay lưng
Tội con quá đỗi vô chừng
Chẳng thăm viếng Chúa, chẳng từng nguyện chi
Tội con xin Chúa xóa đi
Từ nay có Chúa con đi an bình
Thế trần rạng rỡ bình minh
Con tin nơi Chúa đời mình thaœnh thơi
Chúa ơi Chúa ơœ khắp nơi
Bàn tay che chơœ cuộc đời cuœa con
Rồi đây con chẳng hao mòn
Tình yêu Thiên Chúa mãi còn không phai.

Trần Hoàng Mai

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.