Hôm nay,  

Hỏi&đáp

4/6/200300:00:00(View: 5150)
Chị Ngọc Anh thân mến
Em cư ngụ tại tiểu bang WA. Em đã đi thi thực hành để lấy bằng Cosmetology. Em bị rớt phần cắt tóc, uốn tóc, sơn móng tay. Đầu tiên lúc thi phần cắt tóc, em cắt 90 độ, em chỉ đạt được 75%, mà tiêu chuẩn 76% là đậu. Em đi thi lại lần thứ hai, em tính cắt 1 length mà hôm trước em thi nhìn thấy giám khảo kiểm soát tóc cắt bằng cách kéo và đo tiêu chuẩn theo nhiều cách thức khác nhau em không hiểu.Phần uốn tóc em chỉ đạt có 70% điểm mà thôi mặc dù em làm đúng cách thức, tuy có không đều đặn lắm khi lấy tóc cuốn ống rods, có thể ít tóc hay nhiều tóc hơn ống cuốn, đồ đạt em có hơi tùm lum nhưng em nghĩ em làm đúng theo cách em học ở trường như mang bao tay, quấn vòng bông gòn quanh ống cuốn, thoa kem bảo vệ, và em cũng có mang bao tay khi người giám khảo biểu check ống cuốn vậy mà em cũng bị đánh rớt. Chị bạn em cũng rớt mà chị ấy làm vừa sạch vừa đẹp

Về môn thi móng tay em đạt 75% điểm, em quên cover một đầu móng tip. Chị giúp giùm em tại sao giám khảo kiểm tra tóc one length ở hai bên lỗ tai theo góc 90 độ và cách thi uốn tóc ra sao " làm sao quấn tóc cho đuôi thiệt thẳng và nhanh, em chậm lắm. Cám ơn chị Ngọc Anh nhiều lắm
Trả lời:
Thơ em dài lắm và hơi lung tung, Ngoc Anh thu gọn lại cho dễ hiểu hơn. Vì chị không phải là giám khảo nên chị không biết họ chấm thi và kiểm tra ra sao. Về cách làm để đi thi cho đúng và kịp giờ thi em cần hỏi lại các thầy cô ở trường em học, cũng như tập luyện cho thật nhuần nhuyễn theo kịp thời gian thi. Bài thi không cần đẹp mà cần làm đúng cách thức cũng như kịp thời hạn thi. Ý kiến của chị là em nên xin cuốn sách luyện thi (PC ) ở State board của tiểu bang em thi về coi lại cho kỷ và tập làm lại.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.