Hôm nay,  

Hỏi&đáp

4/6/200300:00:00(View: 5166)
Chị Ngọc Anh thân mến
Em cư ngụ tại tiểu bang WA. Em đã đi thi thực hành để lấy bằng Cosmetology. Em bị rớt phần cắt tóc, uốn tóc, sơn móng tay. Đầu tiên lúc thi phần cắt tóc, em cắt 90 độ, em chỉ đạt được 75%, mà tiêu chuẩn 76% là đậu. Em đi thi lại lần thứ hai, em tính cắt 1 length mà hôm trước em thi nhìn thấy giám khảo kiểm soát tóc cắt bằng cách kéo và đo tiêu chuẩn theo nhiều cách thức khác nhau em không hiểu.Phần uốn tóc em chỉ đạt có 70% điểm mà thôi mặc dù em làm đúng cách thức, tuy có không đều đặn lắm khi lấy tóc cuốn ống rods, có thể ít tóc hay nhiều tóc hơn ống cuốn, đồ đạt em có hơi tùm lum nhưng em nghĩ em làm đúng theo cách em học ở trường như mang bao tay, quấn vòng bông gòn quanh ống cuốn, thoa kem bảo vệ, và em cũng có mang bao tay khi người giám khảo biểu check ống cuốn vậy mà em cũng bị đánh rớt. Chị bạn em cũng rớt mà chị ấy làm vừa sạch vừa đẹp

Về môn thi móng tay em đạt 75% điểm, em quên cover một đầu móng tip. Chị giúp giùm em tại sao giám khảo kiểm tra tóc one length ở hai bên lỗ tai theo góc 90 độ và cách thi uốn tóc ra sao " làm sao quấn tóc cho đuôi thiệt thẳng và nhanh, em chậm lắm. Cám ơn chị Ngọc Anh nhiều lắm
Trả lời:
Thơ em dài lắm và hơi lung tung, Ngoc Anh thu gọn lại cho dễ hiểu hơn. Vì chị không phải là giám khảo nên chị không biết họ chấm thi và kiểm tra ra sao. Về cách làm để đi thi cho đúng và kịp giờ thi em cần hỏi lại các thầy cô ở trường em học, cũng như tập luyện cho thật nhuần nhuyễn theo kịp thời gian thi. Bài thi không cần đẹp mà cần làm đúng cách thức cũng như kịp thời hạn thi. Ý kiến của chị là em nên xin cuốn sách luyện thi (PC ) ở State board của tiểu bang em thi về coi lại cho kỷ và tập làm lại.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
“Anh chỉ có một điều bận tâm hiện nay thôi. Đó là làm sao cho em và những người đi sau không bao giờ biết tới bệnh là gì.” Tôi thò tay qua bàn, xếp tờ báo kia lại và ném qua bàn bên cạnh. “Cuộc đời lạ lắm. Chúng ta không bao giờ hiểu được. Để anh bổ túc một ý kiến hôm trước, chúng ta không những chỉ
Buổi chiều, khi ông Tâm trở về, trời chưa tối hẳn. Hôm nay là ngày cuối ông ở Albany , cái thị trấn nhỏ bé miền cực Bắc New York . Hơn mười bảy năm ông đã ở đây, làm việc, chơi đùa, đi lang thang cà khịa với những người bạn Mỹ, uống những lon bia trước TV, dò dẫm từng bước chân trên những đụn tuyết,
Trời chiều, đèn đường vừa lên, anh ngẩng nhìn qua khung kính. Những dòng người xuôi ngược về trạm xe điện. Ly cà phê khen khét còn vương ở cổ. Cuốn sách dày cộm, nhìn muốn nản. Anh gấp lại, những dòng chữ không muốn đọc của ngày níu lại. Bước xuống phố, gió phất lạnh giữa mặt. Ngày đã đi và đêm tới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.