THÙY DZUNG PHỤ TRÁCH
Nhìn Lá Cờ Dân Tộc
Mến tặng các em học sinh Việt Nam haœi ngoại, và thương về các em học sinh trường trung tiểu học Alexandria Community School NSW nhân ngày lễ hội đa văn hóa (25.09.03), Quốc kỳ VNCH đã được ông Phil Irvine, hiệu trươœng trường này giương cao để vinh danh.
Buổi sáng hôm nay đến cổng trường,
Em ơi, có thấy quá thân thương.
Cứ vui, cứ hươœng đời son treœ,
Mà dưỡng, mà nuôi chí quật cường.
Biết mến, biết yêu thêm đất nước,
Nên đau, nên xét đến quê hương.
Sáng nay nhìn lá cờ dân tộc,
Mong, các em luôn biết xiển dương...
Lâm Nam Triều
*
Mơ Về Quê Mẹ
Trao về em gái Thuœ Thừa
Bài thơ Lục Bát còn chừa đoạn sau
Mơ về quê Mẹ tắm sông
Bơi qua cồn Phụng
Thăm ông Đạo Dừa
Xuôi dòng ghé bến Thuœ Thừa
Tìm cô Thư ký
Tóc vừa chấm vai
Chiều xưa lưu luyến chia tay
Tôi rời đơn vị
Để ai khóc thầm
Traœi qua bao cuộc thăng trầm
Thương em nắng giãi
Mưa dầm gió sương
Vì đời phai nhạt sắc hương
Biết em còn nhớ...
Người thương thuơœ nào"
Riêng tôi tình vẫn dạt dào
Vẫn còn nhớ mãi...
Ngọt ngào môi em...
Phương Hoài Sơn
*
Hồi Ức
Vừa mới đây mà đã lão nhân
Cuộc đời cứ thế mãi xoay vần
Thăng trầm bao bận không hề nghĩ
Tình nghĩa trăm năm vẫn vẹn phần
Mưa gió chẳng buồn câu thế sự
Sang giầu chi tiếc caœnh phù vân"
Hoa niên nhung lụa còn đâu nữa"
Vừa mới đây mà đã lão nhân!
Đan Phụng - một chiều tà nơi đất khách Úc châu 2003
*
Hoœi Chị Đan Phụng
Kính tặng chị Đan Phụng
Hoœi chị năm nay được mấy mươi
Trông ra nhan sắc vẫn còn tươi
Văn chương nổi tiếng trong thi phú
Bút ngọc xem qua rất tuyệt vời
Sông Thương xuất sắc tài Đan Phụng
Một bến lừng danh nữ anh tài
Nhập Hội Cao Niên ban Văn nghệ
Hòa cùng nữ giới tạo niềm vui.
Lê Hai
*
Nỗi Niềm Người Thơ
Caœm tác bài “Hoœi chị Đan Phụng” thân tặng anh chị Lê Hai để đáp tình tri ngộ.
Tuổi tôi nay ngoại bát tuần rồi,
Xuân có còn đâu người baœo tươi"!
Bầu bạn văn chương quên thế sự
Miệt mài nghiên bút tạo niềm vui
Thân tằm traœ nợ dâu, còn nặng"
Tơ thắm dệt hoài nợ chẳng vơi!
Tình dẫu chan hòa cho tất caœ
Dạ chưa yên được những quan hoài
Đơn côi bước lạc trong chiều xế
Khắc khoaœi hồn quê giữa mộng dài
Nghĩa bạn duyên thơ vương vấn mãi
Tạ lòng tri ngộ thaœo đôi lời.
Đan Phụng
*
Một Chút Gì Để Nhớ
Đốt sáng cuộc đời
Đi tìm một giòng sông để nhớ
Này em yêu!.
Mắt môi xưa, nhớ mấy cho vừa
Đêm quen lạnh cuœa trời đông buốt giá
Dấu tích buồn ai boœ dưới trời mưa
Giòng sông nhoœ cũng vừa hồn trăn trơœ
Chút xôn xao cho gợn sóng đôi bờ
Đốt sáng cuộc đời
Đi tìm một vầng trăng để nhớ
Em yêu ơi!
Nhớ thuơœ gian nan
Nhớ buổi tạ từ
Đêm bến vắng xuôi thuyền
Mà nghe ai thổn thức
Anh bước đi dẫu chân trần đau buốt
Mắt vẫn tìm dẫu hết một tầm tay
Nắng đã ấm mà sương mai còn lạnh
Nhớ khôn cùng đêm khép mắt cuồng say
Chim ngái nguœ trong hóc đời cuœi mục
Thân hao gầy đôi cánh nhoœ buồn tênh
Trăng đêm nay cũng vầng trăng thuơœ trước
Em có còn, đôi mắt ướt huyền xinh"!
Đốt sáng cuộc đời
Đi tìm một loài hoa để nhớ
Mai xuân sang, em hé nụ cười hiền
Trong nắng mới muôn chim về mơœ hội
Hãy cùng anh: Thắp sáng tim lên.
Thy2000
*
Giới Hạn Tình Yêu!
Thương về H.
Giới hạn tình yêu!
Là lúc cơn bão tình lắng đọng
Và ngoài trời vừa dứt tiếng mưa rơi
Em lặng lẽ ôm nỗi buồn giấu trong chiếc gối
Khẽ rung môi tặng anh thoáng vui cười
Em không thể nói gì dù ngàn lời muốn nói
Caœm nhận không anh những quấn quít vô hình"
Trong đôi mắt những giọt tình nóng hổi
Em sợ mình quá nông nổi anh ơi
Không thể chờ đợi phép mầu định mệnh
Vì thời gian là cơn lốc vô tình.
Thôi đành mơ có một ngày bão nổi
Những giọt lệ đêm này xin giữ hộ giùm em
Bàn tay anh ôi dù chỉ cái giữ
Cũng làm ấm lòng em anh có biết
Giới hạn tình yêu là niềm thương da diết
Là những mong chờ không có thực anh ơi.
Là những đêm cô đơn... dài như caœ một đời.
Là vẫn biết rồi sẽ thành tội lỗi
Nhưng vẫn thầm mong điều khao khát riêng mình.
Nhất My
*
Bệnh viện
Tàn một ngày cũng buồn như chấu cắn
Lối đi mòn sỏi đá cũng lênh đênh
Căn phòng nhỏ quay về đan ngày tháng
Bao lần thèm hoa nắng nở ban đêm
Dãy hành lang im ỉm gọi mộng lành
Đèn vàng úa trơ ra con mắt tối
Chín, mười năm lây lất chết cho rồi
Vang tiếng thở hoang liêu đêm bệnh viện
Lòng buông thả bay qua khung trời cũ
Còn nhọc nhằn cơ cực mãi không em
Mong một chút hồi âm ru giấc ngủ
Để người chờ hy vọng hạt mong manh
Thư em gửi một lần thôi duy nhất
Vẫn gánh hàng vai áo mảnh muôn năm
Cây khốn khổ vươn mình trong nước mắt
Dọc lề đường đỏ bụi đếm mơ hoang
Phong thư ấy theo anh đời bệnh viện
Vào rồi ra ít tháng lại trở vào
Khi vật vã ngàn hoa em ẩn hiện
Bên giòng đời lầm lũi nét xanh xao
Mơ có ngày lại hồng tô môi thắm
Nhưng niềm tin đã vỡ tự bao giờ
Em thôi vậy yêu đi hương bụi bặm
Cũng đành ! Anh thương... mùi thuốc sát trùng
Bốn bức tường mộ đắp tưởng cho nhau
Câu hò hẹn từ đây không nghĩ đến
Chỉ sau cùng chia xẻ cuối cơn đau
Cho hai đứa mỗi người mang một ít
Anh và em như hai con cóc chết
Một khô dần một rời rã phương xa
Mang nỗi nhớ đêm xưa lời từ biệt
Bệnh viện nằm chì chiết chuyện đôi ta
KiếnAn
*
Không Gian Vỡ
Không gian tựa chén ngọc Thiên Cung
Thượng Đế đong đầy rượu thuœy chung
Cho cặp uyên ương nguyên thuœy ấy
Say tuần trăng mật đến vô cùng.
Ngờ đâu chén ngọc không gian vỡ
Bơœi cặp uyên ương trái lệnh trời
Caœnh Địa Đàng không còn hiện hữu
Em và ta cũng phận bèo trôi.
Ngờ đâu tay ngọc một Evà
Trao trái tình cho “Bạn quý ta”
Và đập vỡ không gian diễm tuyệt
Phút giây chết lịm baœn tình ca.
Không gian vỡ, thế giới phân ranh
Nhân loại chia nhau chọn đất lành
Phúc tội, hành trang chung một gánh
Hữu danh một phút hóa vô danh.
Khoaœng cách không gian vẫn mịt mù
Giữa ta và Cõi Phúc Thiên Thu
Niềm tin với chiếc cầu Chân Lý
Dẫn dắt hồn ta nhập bến bờ.
Khoaœng cách không gian xa vạn dặm
Giữa miền đất lạ và Quê Hương
Không gia sông núi, tay đồ tể
Bóp nát sau giờ chúng đaœ thương.
Lưu Thái Dzo
*
Nàng Quy Thôn Mỹ Chánh
Thôn Mỹ Chánh ngã mình nằm cuối trời hai châu Ô Lý
Truông tre dài đường đất đoœ Khắc Chung quanh co mưa nhẹ
Hoàng hôn xuống thật mau ba đứa đi thật lẹ
Nhất túc nê sa tam hoạt khẩu đồng minh
Ba đứa nhaœy lên chân dẫm lầm vũng nước
Văng vẳng tiếng cười thôn xóm nguœ yên
Nhẹ hạt mưa bay dìu giấc cô miên
Ai hát đó hay mưa bay trong lá
Xuống ga nhoœ về thôn đường âm thầm hun hút
Mưa bay sợi moœng hoang đường bỗng dường ve vãn
Nàng Quy đầu làng baœn lai diện mục Huyền Trân
Điện ngọc cung vàng hóa thân biến thành lều quán
Lữ khách tam nhân nhập ư caœnh aœo
Mênh mông đêm tối nàng Quy trơ trụi một mình
Baœo bọc nàng giọt nước cuối lều tranh
Lên vai lên tóc khách nhoœ to dặn dò mong manh là thế.
Thân ta về tim ta đòi ơœ lại
Đầu làng ơi ai dựng quán phù sinh
Chập chờn ánh nến tim tôi đòi ơœ lại chết với tình
Tôi nói nhoœ người đây là mộng đó
Ngày phù du đến gặp người đêm tối
Cuối ngày rồi còn gì lại sáng trong
Giác caœm mông lung chao đaœo ngập lòng
Vùng tối ám bự to ra biết mấy
Hãy đi đi đừng trùng trình ơœ đấy
Nến tắt rồi lều quán sẽ ra đi
Trăng đêm nay soi dõi nơi đâu mưa ơœ đây khuất lối ta đi
Ngươi ơœ lại với tình mà chết thôi ta về trống rỗng một mình ta.
VTH