Lên tiếng cảnh báo về hiểm họa Bắc Triều, luật sư Lê Chí Quang đã bị nhà nứơc Hà Nội đẩy vào tù mấy năm, may được quốc tế can thiệp nửa đường. Cả nứơc đều thấy bản án cực kỳ vô lý và đã làm lộ ra một cách suy nghĩ lúng túng của nhà nứơc Hà Nội… Nhưng hiểm họa về một nứơc Trung Quốc bành trướng đang ngày càng thấy rõ, và nhiều nhà phân tích trên thế giới cũng lo ngại như thế. Vấn đề là, đảng CSVN đang suy nghĩ như thế nào về hiểm họa Trung Quốc, và đang có những biện pháp phòng ngừa nào… giữa lúc Việt Nam đang rơi vào một trận đồ thập diện mai phục.
Nếu bạn còn nhớ rằng, Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ Donald Rumsfeld chất vấn Trung Quốc về chi phí quốc phòng thực tế theo tin tình báo quá nhiều hơn con số ghi trong sổ. Lúc đó, có báo Mỹ nói là chi phí quốc phòng Hoa Lục thực tế được suy đoán là phải tới 90 tỉ đô... Trong hội nghị tại Singapore đầu tháng 6-2005, tổ chức bởi International Institute of Strategic Studies (Viện Nghiên Cứu Chiến Lược Quốc Tế) Rumsfeld nói rằng Trung Quốc không phải hiểm họa của Mỹ nhưng vì sao lại đang xây dựng quân đội hùng mạnh trong khi Trung Quốc không hề bị nứơc nào đe dọa, và lại đang mua các vũ khí rất phức tạp…
Nhưng rồi chuyện này bỗng nhạt đi, và dân Mỹ không bận tâm nhiều, phần cũng vì cuộc chiến Iraq và Afghanistan bạo lực dữ dội hơn, phần vì giá xăng tại Hoa Kỳ cứ lên ào ạt cho tới mấy tuần nay mới hạ bớt, và phần cũng vì Bắc Hàn rồi Iran xuất hiện với có vẻ như trang bị móng vuốt nguyên tử…
Về mặt kinh tế, thấy rõ Trung Quốc cũng đã trở thành một hiểm họa với nhiều nứơc. Cứ đọc các bản tin trên các báo quốc nội cũng thấy, rằng hàng Trung Quốc tràn ngập Việt Nam, từ xe gắn máy cho tới chiếc lồng đèn Trung Thu… Trên nguyên tắc làm ăn kinh doanh, có rất nhiều khi, hễ người ta lời, thì mình thiệt hại. Rất hiếm khi nào có chuyện, cùng đi chung xuồng với nhau, như trừơng hợp tuần này, Trung Quốc và Việt Nam cùng la làng vì bị Liên Au phạt thuế chống phá giá trên giày da. Trung Quốc không nêu rõ thiệt hại cụ thể, nhưng phía Việt Nam hôm Thứ Năm 5-10-2006 đã báo nguy rằng thuế phạt từ Liên Au như thế sẽ làm cho 70,000 công nhân Việt Nam trong ngành da giày mất việc và thêm nhiều tai hại dây chuyền khác.
Nhưng về quân sự, Rumsfeld năm ngoái đã nói lên một thực tế rằng, Trung Quốc đã có một quân đội thường trực lớn nhất thế giới.
Mặt khác, các nhà phân tích ước tính rằng vào giữa thể kỷ này, Trung Quốc sẽ qua mặt Mỹ để trở thành nền kinh tế lớn nhất thế giới. Vậy mà bây giờ, năm 2006, Trung Quốc đã trở thàn nứơc tiêu thụ tài nguyên kỹ nghệ nhiều nhất thế giới, và đã là nứơc tiêu thụ dầu hỏa nhiều thứ nhì thế giới.
Nhà phân tích Jeff Lukens trên mạng www.theconservativevoice.comtrong bài Reassessing The Growing Chinese Threat (Tái Lượng Định Hiểm Họa Trung Quốc Đang Tăng Thêm) hôm 4-10-2006 đã nhắc nhở thêm:
"Lãnh đạo Trung Quốc tự thấy họ như cường qúôc đang lên, và Mỹ như một cường qúôc đang suy yếu. Thêm nữa, nhiều sĩ quan quân đội TQ nhìn Mỹ như kẻ thù tất yếu của họ, và theo đó sửa sọan cho cuộc chiến… Thêm nữa, họ bán hơn 40% hàng xuất cảng của họ vào Mỹ, và nắm trong tay hơn 200 tỉ đô tiền Hoa Kỳ mắc nợ. Trong khi người Trung Quốc tiết kiệm hơn 40% GDP, thì tỉ lệ Mỹ tiết kiệm chưa tới 2% của GDP. Thêm nữa, các công ty sản xuất Hoa Kỳ phải đối phó các vấn đề quyền lao động, bảo hiểm y tế và hưu bổng cho thợ, và cả gánh nặng làm sạch môi sinh… mà các hãng xưởng ở Trung Quốc lại không bị ràng buộc gì…"
Tại sao các nhà phân tích Mỹ trong khi lúng túng ở Iraq lại chợt nhớ tới hiểm họa Trung Quốc" Đơn giản, vì nhiều ngừơi tin rằng chuyện Bắc Hàn làm khó Hoa Kỳ, Nhật Bản và Nam Hàn không phải ngẫu nhiên. Hẳn là có bàn tay Trung Quốc xúi giục, nuôi nấng anh Chí Phèo Kim Jung Il để rồi có chuyện trả giá với Mỹ.
Thêm nữa, vừa mới khui ra trong tuần lễ cuối tháng 9-2006 là chuyện "Trung Quốc dùng vũ khí laser bí mật bắn lên không gian, nhằm làm ‘mù mắt’ hệ thống do thám tinh vi trên các vệ tinh gián điệp của Mỹ." Và các thông tin này bị chính phủ Bush ém đi chỉ vì sợ làm yếu đi các nỗ lực Mỹ muốn nhờ Trung Quốc hợp tác áp lực Bắc Hàn và Iran… Đó là tiết lộ của nhà phân tích Geoff Metcalf trong bài "Warfare in Space, Yeah, I told you so..." (Cuộc Chiến Không Gian, Vâng, Tôi Đã Bảo Mà…) trên mạng http://americandaily.comhôm 3-10-2006.
Metcalf còn nhắc tới các ứơc tính rằng, vào năm 2010 thì Trung Quốc sẽ có hải quân lớn gấp hải quân Mỹ tới 5 lần, và trong vòng 15 năm thì Trung Quốc sẽ kiểm sóat hơn 80% Biển Đông (trời ạ, thế thì ngư dân Việt Nam còn chỗ nào mà đánh cá).
Metcalf còn kể rằng một người bạn đồng ngũ ngày xưa từng theo học ở Naval War College (Đại Học Hải Chiến) tại Newport, Rhode Island, kể rằng trong cuộc tập trận năm 1994 (đặt cho bối cảnh năm 2010) thì giả thiết rằng Hạm Đội Thứ Bảy của Hải Quân Mỹ bị Hải Quân Trung Quốc đánh cho thua thê thảm.
Nhà nứơc Hà Nội có thể vẫn còn bình tỉnh mà nói rằng đó là chuyện của Mỹ-Tàu, không dính gì tới mình, rằng đó là chuyện Biển Đông mất 80% thì ngư dân khổ chứ cán bộ lãnh đạo có sao đâu…. Nhưng xem kìa, các độc chiêu vẫn liên tục tung ra vây quanh Việt Nam… Và lần này, Cam Bốt có vẻ như đang trở thành tuyến đầu để Trung Quốc xiết gọng kềm Việt Nam. Bạn hãy hình dung tới hình ảnh vài chục sư đoàn Trung Quốc đang nằm ở biên giới Cam Bốt, để thời bình là nông dân và thời chiến là bộ đội...
Báo Asia Times hôm 6-10-2006, bài viết "China's growing influence in Cambodia" (Anh Hưởng Đang Lớn Của Trung Quốc tại Cam Bốt) của David Fullbrook đã cho thấy viễn ảnh khó bình an. Nơi đây, chúng ta trích vài chi tiết đáng ngại.
Trung Quốc đứng đầu bảng đầu tư vào Cam Bốt năm 2005 với các dự án trị giá 448 triệu đô, và tốc độ này sẽ lập lại năm nay với công ty Sino-Hydropower Corp đầu tư 280 triệu Mỹ Kim để làm nhà máy thủy điện Kamchay, khỏan đầu tư quốc tế lớn nhất trong lịch sử Cam Bốt.
Nhưng đó cũng chỉ là các khỏan đầu tư chính thức có trong sổ kế tóan. Chứ còn đầu tư chui thì không biết đâu mà nói. Phần cũng vì các dự án lớn mới phải đăng ký ở Investment Board. Các tỉnh trưởng Cam Bốt có quyền tự do chấp thuận các dự án trị giá dưới 2 triệu Mỹ Kim, cho dù người ta tin là các trị giá đầu tư đã được ghi dưới mức trị giá thật tại các địa phương nhằm thông qua thủ tục cho dễ và cũng để có cơ hội hối lộ các quan địa phương. Theo Fullbrook, vì các địa phương không kiểm sóat tiền tệ và tỉ lệ thất thu thuế tới ¼ đã thu hút nhiều nhà đầu tư Trung Quốc cỡ nhỏ, vì họ thấy đây là cơ hội thu hút nhiều thêm các nhà đầu tư Châu Á vào các vùng miền quê kinh doanh, và là nơi các nhà đầu tư Tây Phương sợ hãi.
Nhưng chiến lược cũng là nguồn dầu hỏa. Công ty dầu Hoa Lục China National Overseas Oil Corp (CNOOC) hồi tháng 7 đã gặp Sok An, một bộ trửơng thân cận Thủ Tứơng Hun Sen, và Sở Dầu Khí Quốc Gia Cam Bốt để bàn về hợp tác khai thác dầu.
Thực tế, hãng dầu Mỹ Chevron và hãng dầu Thái Lan PTT Exploration and Production trứơc giờ vẫn đang thăm dò thềm lục địa Cam Bốt để tìm khí thiên nhiên.
Chảy theo dòng tiền vào Cam Bốt là các đợt di dân người Hoa ào ạt vào đất nứơc cựu đàn em này của VN. Hầu hết di dân này là từ các tỉnh Quảng Đông và Phúc Kiến. Các nhà quan sát ứơc tính số di dân Trung Quốc mới đây vào Cam Bốt là khỏang từ 50,000 tới 300,000 người - không thể biết chính xác con số di dân này, vì nhiều tỉnh xa của Cam Bốt không tính nổi.
Chưa hết, Trung Quốc lại rộng rãi với Cam Bốt, cấp viện trợ dân sự hơn 2 tỉ Mỹ Kim từ thập niên 1970s, nhiều hơn bất kỳ nứơc nào khác, theo lời Sophie Richardson, tác giả một luận án tiến sĩ mới đây về quan hệ Trung Quốc với Cam Bốt tại đại học
University of Virginia. Luận án này viết rằng Cam Bốt có tầm quan trọng chiến lược đối với Trung Quốc vì nhìn ra các đường biển và có thể chia sẻ biên giới chung về biển nếu Hải Quân Trung Quốc sau này kiểm sóat được hầu hết vùng Biển Đông.
Một cách chính thức, Cam Bốt có 350,000 người gốc Hoa, và Bắc Kinh đã bứơc sâu vào khúc ruột xa ngàn dặm này bằng cách bơm tiền xây trừơng mới, gửi giáo viên từ Trung Quốc sang (dạy văn hóa và tiếng Hoa), và phát các sách giáo khoa mới in bởi Jinan University - một đại học uy tín từ "chùm khế ngọt" Đại Hán quê nhà.
Câu hỏi là, có bao giờ hãng dầu Trung Quốc từ lãnh hải Cam Bốt chĩa nghiêng mũi khoan để hút dầu từ các túi dầu ở phía biển Việt Nam" Và khi có biến động, như một thời của các năm cuối thập niên 1970s bùng nổ chiến tranh Hoa-Việt mà lúc đó chỉ đánh trận ở các tỉnh biên giới phía Bắc, nhỡ như tương lai biến động thì có bao giờ chúng ta lại gặp thêm các mặt trận bên hông hay không" Và một thời anh Lê Chí Quang nói là hãy cảnh giác với Bắc Triều, có bao giờ trong tương lai hiểm họa thực sự sẽ là các mũi dùi phía Tây hay không" Đó là các câu hỏi cần suy nghĩ, và phải cần tìm cách động viên sức toàn dân để củng cố sức mình - trong đó, cách gần nhất là tăng lực cho dân trí, dân sinh và dân chủ để toàn dân một lòng như Hội Nghị Diên Hồng thời xưa. Chỉ có chìa khóa dân chủ tự do mới nối kết được hết lòng người, cả trong và ngoài nứơc, để ngăn ngừa một hiểm họa… không chỉ từ hướng Bắc, không chỉ từ Biển Đông, không chỉ từ phía Tây, mà có thể sẽ là thập diện mai phục… nơi nào cũng có thể là cạm bẫy vậy.