Hôm nay,  

Có Công Thì Thưởng, Có Tội Thì Phạt

19/07/200300:00:00(Xem: 5189)
Câu nầy phản ảnh trung thực đức tính công bằng trong mọi sinh hoạt bình thường của con người. Ngay tại những quốc gia tự do, dân chủ, tinh thần "có công thì thưởng, có tội thì phạt" tương đối rõ nét nhất. Sở dĩ chúng ta cần nêu ra vấn đề này là vì nó có liên quan đến cái chết thương tâm của một phụ nữ Việt Nam trước họng súng của cảnh sát, cũng như những lỗi lầm trong quá khứ mà một số nhân viên công lực đã gây ra. Lần nầy câu chuyện được bắt đầu vào tối Chúa Nhật, 13-7-03, khi một trong hai nhân viên cảnh sát Hoa Kỳ tại San Jose, California bắn chết một phụ nữ Việt Nam, bà Trần Thi Câu, 25 tuổi ngay tại chung cư nơi vợ chồng cô và hai con nhỏ 3 và 4 tuổi, cư ngu.. Các cơ quan truyền thông Mỹ Việt tường trình khá nhiều chi tiết, có kèm theo những giả thuyết trái ngược, và chi tiết ngổn ngang. Nội dung các bản tin hầu hết đều mô tả là khi cảnh sát xông vào chung cư của cô để làm phận sự và không đầy một phút sau cô đã bị chính cảnh sát bắn chết, bởi vì lúc bấy giờ trên tay cô đang cầm một con dao (dao bào trái cây) mà cảnh sát cho rằng đó là dao xẻ thịt có khả năng gây ra sự an nguy cho ho....
Dù thế nào đi nữa, theo nhận xét của những nhà sinh hoạt cộng đồng thì: "Hai cảnh sát viên đã thi hành công tác "quá đáng". Nếu nói rằng tự vệ với một cô gái 25 tuổi đời, nhỏ nhắn dưới 100 pounds, ở trong nhà của cô ta, và cô không hề phạm tội mà nhân viên công lực nổ súng, thì không thể chấp nhận được. Nói về cân bằng lực lượng thì rõ ràng hai nhân viên công lực thừa khả năng để trấn áp người bị giết một cách dễ dàng, không cần xử dụng đến vũ khí, cho dù người phụ nữ này có cầm dao trong tay... Cảnh sát là người bảo vệ dân, trong trường hợp này, ai là người cần được bảo vệ" Cảnh sát nổ súng để bảo vệ cảnh sát thì nhiệm vụ của họ ở chỗ nào""
Nội vụ ra sao chúng ta cần phải chờ đợi kết quả điều tra của những cơ quan trách nhiệm, và sự phán xét của luật pháp tại địa phương về trường hợp phức tạp nêu trên. Và bài viết nầy sẽ không đi sâu vào những chi tiết đúng, sai, liên quan đến cái chết của đồng hương Việt Nam chúng ta, do chính những nhân viên công lực Hoa Kỳ gây ra, mà những nhân viên nầy được xem là bạn của những người dân lương thiện; mà chỉ muốn nêu ra một số điểm chính để góp phần cho việc lên tiếng đòi hỏi chính quyền phải nghiêm chỉnh cho điều tra và xét sử công minh.
Tại các quốc gia văn minh và tự do dân chủ, nhân viên công lực tương đối xứng đáng với ý nghĩa là "bạn của dân". Đây là những người được chính phủ trả lương từ tiền thuế của của chính những người dân, để họ làm phận sự cao đẹp là can thiệp, bênh vực lẽ phải và giữ gìn an ninh trật tự trong xã hội, chứ không giống như hình ảnh công an của các nước độc tài, hoặc công an Việt cộng tại Việt Nam ngày nay, chuyên hà hiếp, bóc bột, tra tấn dân lành, cướp của, giết người trắng trợn giữa ban ngày, mà không có một thứ luật pháp nào can thiệp.
Ngay tại Hoa Kỳ này, hình ảnh những người cảnh sát ngăn chận bọn cướp, cứu giúp người bị nạn; gần đây nhất trong vụ Sept. 11, 2001, nhiều cảnh sát đã phải hy sinh khi làm phận sự tiếp cứu những nạn nhân trong vụ khủng bố quốc tế phá sập hai toà cao ốc tại Nữu Ước, khiến chúng ta phải nghiêng mình kính phục. Tuy nhiên, bên cạnh những hình ảnh đẹp đáng được mọi người ca ngợi, vinh danh, thì cũng có tình trạng "con sâu làm rầu nồi canh", đó là những nhân viên công lực khác đã lạm dụng quyền lực một cách quá trớn như: hành hung tội phạm trước khi xét xử, hống hách với dân chúng, kỳ thị chủng tộc, cướp của giết người thay vì họ có bổn phận bảo vệ người dân đúng với trách nhiệm mà họ được giao phó với sự đền bù xứng đáng bởi đồng lương mà chính phủ dành cho. Điều khác biệt với các nước độc tài cộng sản là những ai vi phạm luật pháp đều được mang ra toà xét xử công minh, và nếu toà phán quyết can phạm có tội thì lập tức họ sẽ bị trừng trị thích đáng, cho dù họ là Tổng Thống, chánh án, nhân viên công lực, hay một thường dân v.v... chứ không giống loại toà án được chế độ Việt cộng dàn dựng để thanh trừng nội bộ, đàn áp những người bất đồng chính kiến, tạo ra dê tế thần, điển hình là vụ xét xử trùm băng đảng Năm Cam trong thời gian qua tại Việt Nam.

Trở lại cái chết của cô Trần Thị Câu. Phản ứng "bình thường" của một con người bình thường trong xã hội là hễ gặp trường hợp thương tâm chúng ta cảm thấy xót xa, hễ chứng kiến những bất công là chúng ta phẫn nộ và sẵn sàng can thiệp, mạnh dạn bênh vực. Chính vì thế, khi đứng trước một hành động mà theo nhận xét chủ quan, chúng ta cho là bất công thì phải đồng loạt lên tiếng đòi hỏi mang ra xét xử. Và những đồng hương VN, những người bạn thuộc dân bản xứ hoặc các sắc dân khác, đã tham gia vào cuộc tuần hành ôn hoà trước nơi xảy ra án mạng, sở cảnh sát, toà thị chính của thành phố, gửi thư khiếu nại.. để bày tỏ sự bất mãn về hành động mạnh tay của cảnh sát, kêu gọi xét xử công bằng, hoặc quan tâm đến gia đình nạn nhân bằng những việc làm có tính cách tương thân, tương trợ, là một việc làm thật sự có ý nghĩa, mà theo Thánh Kinh có dạy là: "Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc" (Ro-ma 12:15).
Chúng ta có thể đặt ra bao nhiêu nghi vấn về hành động mạnh tay của cảnh sát đối với sinh mạng của cô Trần Thị Câu như là: quá trớn, kỳ thị, thiếu kinh nghiệm hay là gì đi nữa, thì dứt khoát, kết quả điều tra phải được tiến hành trong tinh thần công bằng và trong sáng. Và muốn được như thế, chúng ta cần phải xem nạn nhân như chính là con em của chúng ta, và chúng ta phải nhập dòng tranh đấu ôn hoà, như một số đồng hương Việt Nam đã và đang làm. Chúng ta không cô đơn trong cuộc tranh đấu nầy, bằng chứng là có những người da trắng và các sắc dân khác nhập cuộc. Nhưng nếu muốn cuộc đấu tranh có chính nghĩa và được nhiều người chú ý để cảm thông và sẵn sàng bênh vực cho lẽ phải, chúng ta phải biết thượng tôn pháp luật quy định, và chúng ta có quyền sử dụng nó như bao nhiêu người khác. Tất cả những phản ứng của chúng ta nhất định là phải được phát xuất từ "Tình Yêu Thương Đích Thực" giữa con người với con người, hoặc gần hơn nữa là "tình dân tộc, nghĩa đồng bào" thì nó mới có ý nghĩa, và những gì chúng ta hành động có sự tự chế và khôn ngoan trước mọi tình cảnh.
Sở dĩ tôi nói vấn đề "tự chế", là vì chúng ta từng trực tiếp chứng kiến, hoặc gián tiếp theo dõi qua màn ảnh truyền hình về cuộc bạo động xảy ra ngày 29 tháng 4 năm 1992 tại Los Angeles, khởi đầu do sự quá trớn của những nhân viên cảnh sát khi thi hành nhiệm vu.. Cảnh tượng 4 nhân viên cảnh sát hành hung anh Rodney King một người dân da mầu, sau khi nạn nhân có hành động kháng cự, đã trở thành que diêm trong nồi thuốc súng. Những hình ảnh đó đã được một người ngoài cuộc vô tình ghi lại bằng máy thu hình và được giới truyền thông tận tình khai thác, để rồi đưa đến việc người dân da đen phẫn nộ xuống đường biểu tình. Có kẻ lợi dụng cuộc tuần hành để đập phá các cửa hàng, văn phòng, nhà cửa của những người vô can khác. Kết quả cuộc bạo động làm thiệt hại 446 triệu Mỹ kim, gây thương tích cho hơn 2500 người, và 52 người người dân vô tội khác phải bị chết oan. Đây là cuộc "tranh đấu" không có khả năng kiềm chế, và nó đã đưa đến hệ lụy thật thảm khốc mà chính phủ phải điều động cả quân đội đến can thiệp. Ai là người trách nhiệm cho vụ bạo đồng nầy" Chính quyền hay người dân" Những người bị áp bức hay những thành phần hôi của, lợi dụng cho việc bênh vực nạn nhân để gây ra cảnh máu đổ, thịt rơi, tốn hao tài sản của quốc gia và của dân lành"
Nói tóm lại, trước cái chết của cô Trần Thị Câu, chúng ta cần đồng loạt lên tiếng, nhà nhà cần tham gia những buổi tuần hành ôn hoà (tôi xin nói là ôn hoà). Những vị lãnh đạo các tôn giáo, những đại diện các tổ chức, đoàn thể, giới truyền thông tại địa phương... cần thật sự ngồi lại để vạch ra kế hoạch bênh vực nạn nhân, kêu gọi những chính giới ngoại quốc, gồm những ứng viên mà chúng ta từng vận động bỏ phiếu cho họ trong các mùa bầu cử hỗ trợ chúng ta. Chúng ta làm việc nầy không phải để thoả mãn lòng căm tức, hoặc để mọi người biết đến như những thành phần hiếu động xã hội từng lợi dụng cho mục đích riêng tư, nhưng để đòi hỏi cho sự công bằng, đòi hỏi cho mạng sống của con người tuyệt đối được tôn trọng, để giảm thiểu những tình trạng tương tự có thể xảy ra trong tương lai.
Sau cùng, như đã nói, cho dù chúng ta có tham gia vào cuộc tranh đấu ôn hoà nầy bằng hình thức nào chăng nữa, cũng đều phải được phát xuất từ tình yêu thương thật sự, hầu chúng ta không trở thành một loại "kên kên" mừng vui khi thấy xác chết, hay trở thành nạn nhân của "kên kên" giống như trường hợp các con "kên kên" trong vụ "thây ma Rodney King" tại Los Angeles. Bằng mọi cách theo pháp luật quy định, chúng ta đòi hỏi nội vụ phải được sáng tỏ, hầu cho ai có công thì thưởng, ai có tội thì phạt.
Huỳnh Quốc Bình
(503) 249-9333
E-mail: huynhquocbinh@yahoo.com

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.