Công tác tư tưởng, tuyên truyền là độc quyền của đảng CSVN. Đó là công tác chánh trị “chủ đạo”. Tốn bao nhiêu cũng chi. Mất bao nhiêu thời gian, công sức cũng phải làm. Công tâm mà nói, nó đã đem lại hiệu quả cho Hà nội trong cuộc chiến. Một số thanh niên Miền Bắc ngã gục trên chiến trường Miền Nam vì khẩu hiệu giải phóng, chống Mỹ cứu nước. Một số trí thức Bắc Âu ủng hộ Mặt trận giải phóng vì ghét Mỹ, một đại cường ăn hiếp con nít. Một số thanh niên Mỹ bị báo chí phản chiến đầu độc đốt cờ Mỹ, đốt thẻ trưng binh, chống Chiến tranh Việt Nam vì lời đường mật hiếu hòa bị bức hiếp bởi đế quốc, thực dân mới Mỹ. Jane Fonda bị lợi dụng chụp một bức ảnh cạnh cây súng phòng không. loại súng đã hạ hàng trăm đồng bào ưu tú của mình, cỡ McCain, Peterson, khoác áo chiến binh, lấy mạng sống bảo vệ lá quốc kỳ tượng trưng cho Tự Do và Dân Chủ. Gần 25 năm sau, thuốc độc tuyên truyền, tác động tư tưởng của CSVN mới giải, Jane Fonda hối hận không nguôi. Tượng đài tri ân tử sĩ, vinh danh quân nhân Mỹ nối nhau dựng lên.
Công tác tư tưởng, tuyên truyền Cộng sản đạt kết quả chỉ trong một số hoàn cảnh đặc biệt như chiến tranh, chậm tiến, ít học... Chiến tranh thì giao lưu khó khăn, dễ bưng bít, chậm tiến, ít học dễ nhồi sọ. Kỹ thuật người CSVN dùng dựa theo nguyên lý của Tiến sĩ Goebel, ông vua tuyên truyền của Hitler. Nói dối một lần, có thể ngờ vực. Nói dối hàng vạn lần, giả sẽ lên chân. Pavlov cũng có công đóng góp vào qua thí nghiệm phản xạ có điều kiện. Thí nghiệm làm trên một con chó, được nhử bắng một miếng thịt bò và một hồi chuông. Chó thèm nhỏ giải, tiết chất chua bao tử. Sau đánh chuông mà không nhử thịt bò, chó vẫm thèm nhỏ giải. Kỹ thuật này đòi hỏi Đảng phải bưng bít và kềm đối tượng vừa đủ trình độ “tiếp thu” mà không khả năng suy luận duy lý. Trong chiều hướng đó, người ta thấy dễ hiểu: Tại sao đại học không dạy một triết thuyết nào khác hơn Mác Lê; Tại sao trung tiểu học bị vắt đến nổi học sinh phải bỏ học. Rõ là chính sách ngu dân để phục vụ yêu cầu, tuyên truyền của Đảng. Tội lỗi tất nhiên, và vô đạo đức hơn, kỹ thuật này của Cộng Sản hạ cấp con người, hình ảnh của Thượng đế, tâm đầy Phật tính, một tiểu vũ trụ, thành thú vật được huấn luyện làm trò xiệc cho Cộng sản. Trong triết học kể cả Nietzche, người tuyên bố đã ám sát Thượng đế, chưa có một thuyết nào đã mạt sát con người đến như thế, khinh rẻ người đến như thế.
Không phải kỹ thuật bá đạo ấy chỉ người tự do ở chế độ dân chủ mới thấy. Chính người CS cũng đã thấy. Ông Trần Dần với bài Người Khổng Lồ Không Tim; Phùng Hoán, bài Cái Máy Làm Thơ, và bao bài khác của nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. Gần đây, trong hàng lãnh tụ cũng thấy, một Trần Xuân Bách, một Trần Độ, và nhiều trí thức, Hà Sĩ Phu, Dương Thu Hương. Đảng dồn mọi nỗ lực để diệt như đã thấy. Diệt được hay không tương lai gần sẽ trả lời.
Một thập niên trước đây, trước tình hình ngàn cân treo sợi tóc của đảng, đảng phải tự cứu bằng đổi sang nền kinh tế thị trường có mức độ, Đảng biết rõ triều tự do, sóng dân chủ của thời đại sẽ theo vào, có thể làm vỡ đê cộng sản cũ rích và rịêu rạo. Đảng cảnh giác và đề cao chống diễn biến hòa bình. Căn bản tư tưởng, kỹ thuật tuyên truyền, tác động tư tưởng cũ dựa trên bưng bít, nhồi sọ trở nên trơ trẽn trước xu thế tự do dân chủ của loài người được kỹ thuật tin học chuyển tải vào tận hang cùn ngõ hẹp, vào tận khối óc, con tim của đảng viên và quần chúng, từng phút từng giây. Tư tưởng trong nước chuyển biến từ xót hại thức tỉnh đến tin tưởng và hành động cá nhân rồi tập thể, phong trào. Các phong trào biểu tình đòi tự do tôn giáo, đòi quyền sống, chống tham nhũng, cường hào ác bá đỏ nông thôn, quí tộc đỏ ở thành thị. Hơn ai hết, đảng có biết các phong trào ấy được một số đảng viên mặc thị “đồng tình”, lơ là trong việc trấn áp theo nghị quyết Đảng. Đó là hồi chuông báo tử của đảng. Đó là tiếng mõ báo đê cộng sản Hà nội sắp vỡ. Và đó cũng là lý do để đảng ra lịnh khẩn cấp sắp xếp lại báo chí, siết nhà báo dù tất cả báo chí và người làm đều của đảng. Đảng chỉ còn nắm xác. Hồn một số đã diễn biến hòa bình khuynh hướng dân chủ tự do mất rồi.
Đối xử báo chí, thức giả của thế kỷ 21 mà đảng vẫn dùng biện pháp Staline là khủng bố (rút giấy phép ra và viết) và làm bất thần, ra lịnh là cưỡng chế ngay. Cách đó chắc chắn sẽ đem lại đối kháng ngầm. Người bên trong mà phá thì sức tàn phá và tai hại sẽ lớn mạnh hơn bên ngoài nhiều. Cái gì chớ cách viết và lách của người bất mãn Miền Bắc phải vào bậc thầy của con người ngồi trong Bộ chính trị. Quần chúng sẽ có dịp đọc và thưởng thức kiểu chơi chữ độc đáo như chỉ cần một “đồng” hay một “chinh” là làm cho dân giàu nước mạnh.
Chắc chắn một quyết định kềm kẹp báo chí trong nước như thế không thể cản nổi sức triều dâng, sóng dậy của tự do dân chủ từ ngoài tràn ngập lãnh thổ và tâm hồn người trong nước. Với tiến bộ của kỹ thuật tin học, việc vượt bức tường lửa kiểm duyệt của CSVN là một trò chơi đối với người có computers. Phương chi, hàng chục đài quốc tế ngày đêm tiếng nói vọng về Việt Nam. Hàng chục, hàng trăm ngàn người lui tới. Đó chưa nói đến sức mạnh của kinh tế nước ngoài. Mà kinh tế và chính trị là anh em sinh đôi. Đô la = Tự do, Dân chủ là phương trình của kinh tế toàn cầu.
Vấn đề còn lại chót không phải là chờ xem CSVN có thể kiểm soát báo chí, điều kiện hóa công tác tư tưởng đảng viên và quần chúng đến đâu qua giải pháp stalinist của đảng. Vấn đề chánh là liệu cánh cửa lớn thương ước mà CSVN đang cầu cạnh để ký với Mỹ sẽ đem thêm bao nhiêu sức mạnh triều dâng sóng dậy dân chủ, tự do. Sức mạnh ấy đủ sức phá vỡ đê Cộng sản Hà nội không và trong bao lâu"
Đó là cốt lõi của động lực thúc đẩy CS Hà nội khẩn cấp sắp xếp lại báo chí dù là báo chí của đảng.