Hỏi (Bà Trần T.H.T.): Vào đầu tháng 2 năm 2000, tôi đưa con tôi đi gặp bác sĩ thẩm mỹ để nâng cao sóng mũi và bơm môi cho cháu.
Cháu đã được vị bác sĩ này chụp hình sóng mũi cùng khuôn mặt theo nhiều hướng khác nhau. Sau đó, vị bác sĩ này đã hẹn ngày để cháu được giải phẩu.
Cuối tháng 2 năm 2000, cháu đã được giải phẩu để nâng cao sóng mũi và bơm môi. Chừng khoảng một tuần lễ sau ngày cháu được giải phẩu, tôi thấy mũi của cháu chệch hẵn về một bên. Chúng tôi có hỏi ý kiến của vị bác sĩ phụ trách việc giải phẩu đó khi đến tái khám. Ông ta cũng nhìn nhận là mũi của cháu hơi lệch sang một bên, nhưng ông cho biết rằng vì mới được giải phẩu nên sóng mũi vẫn còn sưng khó có thể thấy rõ được độ lệch chính xác của sóng mũi. Hãy đợi một thời gian mới có thể thấy được, nếu sau này không hài lòng ông ta sẽ sẵn lòng giải phẩu để chỉnh lại mà không phải trả thêm chi phí nào.
Vào cuối tháng 4 năm 2000, khi con tôi cảm thấy không còn đau nhức và khó chịu như những tuần lễ đầu nữa, tuy nhiên sóng mũi vẫn chệch hẵn sang một bên. Chúng tôi lại đến để yêu cầu vị bác sĩ đó giải thích. Ông ta cho biết rằng phải cần thêm một thời gian nữa mới biết được. Đồng thời ông ta cũng cho biết là nếu muốn giải phẩu lại thì ông sẽ sẵn lòng làm việc đó mà không tính tiền.
Vì sợ phải bị giải phẩu lại nên con tôi đã cố gắng chờ, hy vọng là sóng mũi của cháu theo thời gian sẽ khá hơn như lời vấn an của bác sĩ.
Trong thời gian qua, vì gia đình có quá nhiều tai biến, từ việc bà ngoại của cháu mất, rồi em của cháu bị tai nạn xe cộ, nên cháu đã không còn tâm trí nào chăm sóc đến sắc đẹp của cháu.
Vào đầu năm 2003 này, cháu đã nghe lời bạn bè đến văn phòng của nột luật sư để vấn ý. Sau khi trình bày sự việc và yêu cầu vị luật sư này tiến hành thủ tục khiếu nại, vị luật sư này có cho biết là vụ việc này có thể khiếu nại để đòi bồi thường được, và sẽ sẵn sàng làm thủ tục khiếu kiện trên căn bản là nếu không thắng thì sẽ không lấy tiền phí tổn.
Cách đây 3 tuần lễ, cháu có gọi điện thoại đến văn phòng luật sư của cháu để xem sự việc nay đã được tiến hành đến giai đoạn nào, thì được cho biết là cháu không được quyền khiếu nại vì thời hạn được quyền khiếu nại trong vòng 3 năm đã mãn.
Xin LS cho biết là nếu do sự chậm trễ của luật sư làm cho cháu mất quyền khiếu nại thì cháu có quyền kiện vị luật sư đó không"
Trả lời: Vấn đề được đặt ra ở đây là liệu lời cố vấn và sự tắc trách đó của vị luật sư có hội đủ yếu tố kể kết buộc đương sự vào “sự bất cẩn nghề nghiệp” (professional negligence) hay không"
[Theo luật về trách nhiệm dân sự, “sự bất cẩn nghề nghiệp” có thể được dùng để chỉ lời cố vấn được đưa ra một cách thiếu cẩn trọng bởi người hành nghề chuyên môn trong tình huống mà trong đó đương sự nhận thức rõ được rằng nguyên đơn tin tưởng vào lời cố vấn đó như là nền tảng cho tiến trình của hành động. (In tort law, professional negligence may be used to refer to advice given negligently by a professional person in a situation in which he or she realises that the plaintiff was relying on the advice as the basis for a course of action)].
Một vấn đề khác cũng cần được đặt ra ở đây là liệu luật sư chỉ cố vấn cho thân chủ về những câu hỏi được thân chủ đặt ra liên hệ đến vấn đề của thân chủ, hay luật sư cần phải cố vấn về mọi phương diện pháp lý đối với vấn đề đã được thân chủ trình bày cho luật sư để được giúp ý kiến"
Nhiều ý kiến trái nghịch nhau đã được đưa ra liên hệ đến vấn đề này.
Tại Anh Quốc, trong vụ Griffiths v. Evans [1953] 1 WLR 1424. Trong vụ đó, vào năm 1947, Griffiths đã bị thương nặng trong lúc làm việc. Từ lúc bị thương, đương sự đã nhận được tiền hàng tuần theo sự quy định của Đạo Luật về sự Bồi Thường Lao Động. Chủ nhân của xí nghiệp cũng đã nhận lỗi về sự tắc trách trong việc gây ra thương tích cho Griffiths.
Chừng 5 tháng sau ngày bị thương, đương sự đã đến tìm gặp luật sư để vấn ý vì thấy rằng việc trả tiền lương cho đương sự đang bị giảm dần. Luật sư chỉ cố vấn cho đương sự liên hệ đến việc khiếu nại theo sự quy định của Đạo Luật về việc Bồi Thường Lao Động mà không đưa ra lời cố vấn nào liên hệ đến quyền lợi theo sự quy định của án lệ cả.
Vào tháng 7 năm 1950, Griffiths đã rút lại hồ sơ và đến tìm gặp một luật sư khác, và đây là lần đầu tiên mà đương sự biết được rằng đương sự không những chỉ có quyền đòi bồi thường theo sự quy định của Đạo Luật mà còn có quyền đòi bồi thường theo “án lệ” (common law) nữa.
Thế là đương sự bèn nộp đơn khiếu kiện luật sư với lý do là luật sư đã tắc trách trong việc không chịu cố vấn cho đương sự về các quyền lợi mà đương sự có thể đòi bồi thường thiệt hại theo sự quy định của án lệ như đã được quy định theo điều 29 của Đạo Luật, vì thế đương sự đã bị mất quyền đòi bồi thường theo sự quy định của án lệ.
Tại phiên xử, vị luật sư này đã đưa ra lời tranh cãi rằng ông ta đã chỉ được hỏi để đưa ra lời cố vấn về số tiền có thể được bồi thường theo sự quy định của Đạo Luật chứ không được hỏi về các quyền lợi được quy định theo “án lệ.”
Cuối cùng tòa đã xử rằng việc không chịu cố vấn về quyền lợi được quy định trong án lệ của vị luật sư đó không thể cấu thành hành động tắc trách được. Thế là nguyên đơn bèn kháng án lên “Tòa Kháng Án” (the Court of Appeal).
Tuy nhiên, Tòa Kháng Án đã giữ nguyên án vì cho rằng luật sư chỉ trả lời vào câu hỏi của thân chủ và trong trường hợp này “thân chủ chỉ hỏi về một lãnh vực của luật pháp.” (the client had only asked about one area of the law).
Trong vụ Vulic v. bilinsky [1983] 2NSWLR 472. Trong vụ đó, khi nguyên đơn bị tại nạn trong lúc làm việc và đã đến tìm gặp luật sư để được cố vấn. Luật sư đã tắc trách không chịu đưa ra lời cố vấn được quy định theo “án lệ” vì thế thân chủ đã mất quyền đòi bồi thường. Thân chủ bèn nộp đơn khiếu nại kiện luật sư về sự tắc trách này.
Tại tòa, luật sư đã đưa ra lời biện minh là đương sự không có kinh nghiệm trong việc tiến hành các thủ tục thuộc loại bồi thường này. Tuy nhiên, tòa đã đưa ra phán quyết rằng thiếu kinh nghiệm không phải là một sự miễn thứ, vì luật sư có thể chuyển giao hồ sơ của vụ kiện cho trạng sư chuyên về vấn đề này để được cố vấn.
Dựa vào luật pháp cũng như các phán quyết vừa trưng dẫn, bà có thể thấy được rằng việc luật sư không chịu tiến hành thủ tục khiếu kiện để cho thời gian khiếu kiện bị quá hạn là một việc làm mà luật pháp liệt vào một trong những sự tắc trách hoặc bất cẩn về nghề nghiệp. Đây là một hành động có thể khiếu kiện được.
Tuy nhiên, để có thể thắng kiện bà cần phải trưng dẫn nhiều bằng chứng liên hệ đến việc luật sư đã chấp nhận tiến hành thủ tục khiếu kiện cho bà. Bằng ngược lại, nếu đây chỉ là một sự tiếp kiến lần đầu, hoặc là một lời cố vấn miễn phí cho bà thì việc khiếu nại rất khó thành công.
Nếu bà còn thắc mắc, xin liên lạc điện thoại cho chúng tôi để được giải đáp.
Cháu đã được vị bác sĩ này chụp hình sóng mũi cùng khuôn mặt theo nhiều hướng khác nhau. Sau đó, vị bác sĩ này đã hẹn ngày để cháu được giải phẩu.
Cuối tháng 2 năm 2000, cháu đã được giải phẩu để nâng cao sóng mũi và bơm môi. Chừng khoảng một tuần lễ sau ngày cháu được giải phẩu, tôi thấy mũi của cháu chệch hẵn về một bên. Chúng tôi có hỏi ý kiến của vị bác sĩ phụ trách việc giải phẩu đó khi đến tái khám. Ông ta cũng nhìn nhận là mũi của cháu hơi lệch sang một bên, nhưng ông cho biết rằng vì mới được giải phẩu nên sóng mũi vẫn còn sưng khó có thể thấy rõ được độ lệch chính xác của sóng mũi. Hãy đợi một thời gian mới có thể thấy được, nếu sau này không hài lòng ông ta sẽ sẵn lòng giải phẩu để chỉnh lại mà không phải trả thêm chi phí nào.
Vào cuối tháng 4 năm 2000, khi con tôi cảm thấy không còn đau nhức và khó chịu như những tuần lễ đầu nữa, tuy nhiên sóng mũi vẫn chệch hẵn sang một bên. Chúng tôi lại đến để yêu cầu vị bác sĩ đó giải thích. Ông ta cho biết rằng phải cần thêm một thời gian nữa mới biết được. Đồng thời ông ta cũng cho biết là nếu muốn giải phẩu lại thì ông sẽ sẵn lòng làm việc đó mà không tính tiền.
Vì sợ phải bị giải phẩu lại nên con tôi đã cố gắng chờ, hy vọng là sóng mũi của cháu theo thời gian sẽ khá hơn như lời vấn an của bác sĩ.
Trong thời gian qua, vì gia đình có quá nhiều tai biến, từ việc bà ngoại của cháu mất, rồi em của cháu bị tai nạn xe cộ, nên cháu đã không còn tâm trí nào chăm sóc đến sắc đẹp của cháu.
Vào đầu năm 2003 này, cháu đã nghe lời bạn bè đến văn phòng của nột luật sư để vấn ý. Sau khi trình bày sự việc và yêu cầu vị luật sư này tiến hành thủ tục khiếu nại, vị luật sư này có cho biết là vụ việc này có thể khiếu nại để đòi bồi thường được, và sẽ sẵn sàng làm thủ tục khiếu kiện trên căn bản là nếu không thắng thì sẽ không lấy tiền phí tổn.
Cách đây 3 tuần lễ, cháu có gọi điện thoại đến văn phòng luật sư của cháu để xem sự việc nay đã được tiến hành đến giai đoạn nào, thì được cho biết là cháu không được quyền khiếu nại vì thời hạn được quyền khiếu nại trong vòng 3 năm đã mãn.
Xin LS cho biết là nếu do sự chậm trễ của luật sư làm cho cháu mất quyền khiếu nại thì cháu có quyền kiện vị luật sư đó không"
Trả lời: Vấn đề được đặt ra ở đây là liệu lời cố vấn và sự tắc trách đó của vị luật sư có hội đủ yếu tố kể kết buộc đương sự vào “sự bất cẩn nghề nghiệp” (professional negligence) hay không"
[Theo luật về trách nhiệm dân sự, “sự bất cẩn nghề nghiệp” có thể được dùng để chỉ lời cố vấn được đưa ra một cách thiếu cẩn trọng bởi người hành nghề chuyên môn trong tình huống mà trong đó đương sự nhận thức rõ được rằng nguyên đơn tin tưởng vào lời cố vấn đó như là nền tảng cho tiến trình của hành động. (In tort law, professional negligence may be used to refer to advice given negligently by a professional person in a situation in which he or she realises that the plaintiff was relying on the advice as the basis for a course of action)].
Một vấn đề khác cũng cần được đặt ra ở đây là liệu luật sư chỉ cố vấn cho thân chủ về những câu hỏi được thân chủ đặt ra liên hệ đến vấn đề của thân chủ, hay luật sư cần phải cố vấn về mọi phương diện pháp lý đối với vấn đề đã được thân chủ trình bày cho luật sư để được giúp ý kiến"
Nhiều ý kiến trái nghịch nhau đã được đưa ra liên hệ đến vấn đề này.
Tại Anh Quốc, trong vụ Griffiths v. Evans [1953] 1 WLR 1424. Trong vụ đó, vào năm 1947, Griffiths đã bị thương nặng trong lúc làm việc. Từ lúc bị thương, đương sự đã nhận được tiền hàng tuần theo sự quy định của Đạo Luật về sự Bồi Thường Lao Động. Chủ nhân của xí nghiệp cũng đã nhận lỗi về sự tắc trách trong việc gây ra thương tích cho Griffiths.
Chừng 5 tháng sau ngày bị thương, đương sự đã đến tìm gặp luật sư để vấn ý vì thấy rằng việc trả tiền lương cho đương sự đang bị giảm dần. Luật sư chỉ cố vấn cho đương sự liên hệ đến việc khiếu nại theo sự quy định của Đạo Luật về việc Bồi Thường Lao Động mà không đưa ra lời cố vấn nào liên hệ đến quyền lợi theo sự quy định của án lệ cả.
Vào tháng 7 năm 1950, Griffiths đã rút lại hồ sơ và đến tìm gặp một luật sư khác, và đây là lần đầu tiên mà đương sự biết được rằng đương sự không những chỉ có quyền đòi bồi thường theo sự quy định của Đạo Luật mà còn có quyền đòi bồi thường theo “án lệ” (common law) nữa.
Thế là đương sự bèn nộp đơn khiếu kiện luật sư với lý do là luật sư đã tắc trách trong việc không chịu cố vấn cho đương sự về các quyền lợi mà đương sự có thể đòi bồi thường thiệt hại theo sự quy định của án lệ như đã được quy định theo điều 29 của Đạo Luật, vì thế đương sự đã bị mất quyền đòi bồi thường theo sự quy định của án lệ.
Tại phiên xử, vị luật sư này đã đưa ra lời tranh cãi rằng ông ta đã chỉ được hỏi để đưa ra lời cố vấn về số tiền có thể được bồi thường theo sự quy định của Đạo Luật chứ không được hỏi về các quyền lợi được quy định theo “án lệ.”
Cuối cùng tòa đã xử rằng việc không chịu cố vấn về quyền lợi được quy định trong án lệ của vị luật sư đó không thể cấu thành hành động tắc trách được. Thế là nguyên đơn bèn kháng án lên “Tòa Kháng Án” (the Court of Appeal).
Tuy nhiên, Tòa Kháng Án đã giữ nguyên án vì cho rằng luật sư chỉ trả lời vào câu hỏi của thân chủ và trong trường hợp này “thân chủ chỉ hỏi về một lãnh vực của luật pháp.” (the client had only asked about one area of the law).
Trong vụ Vulic v. bilinsky [1983] 2NSWLR 472. Trong vụ đó, khi nguyên đơn bị tại nạn trong lúc làm việc và đã đến tìm gặp luật sư để được cố vấn. Luật sư đã tắc trách không chịu đưa ra lời cố vấn được quy định theo “án lệ” vì thế thân chủ đã mất quyền đòi bồi thường. Thân chủ bèn nộp đơn khiếu nại kiện luật sư về sự tắc trách này.
Tại tòa, luật sư đã đưa ra lời biện minh là đương sự không có kinh nghiệm trong việc tiến hành các thủ tục thuộc loại bồi thường này. Tuy nhiên, tòa đã đưa ra phán quyết rằng thiếu kinh nghiệm không phải là một sự miễn thứ, vì luật sư có thể chuyển giao hồ sơ của vụ kiện cho trạng sư chuyên về vấn đề này để được cố vấn.
Dựa vào luật pháp cũng như các phán quyết vừa trưng dẫn, bà có thể thấy được rằng việc luật sư không chịu tiến hành thủ tục khiếu kiện để cho thời gian khiếu kiện bị quá hạn là một việc làm mà luật pháp liệt vào một trong những sự tắc trách hoặc bất cẩn về nghề nghiệp. Đây là một hành động có thể khiếu kiện được.
Tuy nhiên, để có thể thắng kiện bà cần phải trưng dẫn nhiều bằng chứng liên hệ đến việc luật sư đã chấp nhận tiến hành thủ tục khiếu kiện cho bà. Bằng ngược lại, nếu đây chỉ là một sự tiếp kiến lần đầu, hoặc là một lời cố vấn miễn phí cho bà thì việc khiếu nại rất khó thành công.
Nếu bà còn thắc mắc, xin liên lạc điện thoại cho chúng tôi để được giải đáp.
Gửi ý kiến của bạn