Hôm nay,  

Người Tự Thiêu Ở Sứ Quán Mỹ Phản Đối Cán Bộ Csvn Chiếm Nhà Đất

23/08/200500:00:00(Xem: 5303)
SAIGON -- Người tự thiêu trước tòa tổng lãnh sự Hoa Kỳ không phải tín đồ Phật Giaó Hòa Hảo. Bản tin từ ông Nguyễn Văn Cội ghi nhận như sau.

Số : 960 VP-TƯ
TIN BỔ TÚC VỀ NGƯỜI TƯ THIÊU Ơ TRƯỚùC CỬA TÒA TỔNG LÃNH SỰ MỸ SAIGON
Trong bản tin số 955 VP-TƯ đề ngày Thứ Sáu 19-08-05 (giờ ngày Hoa Thịnh Đốn), chúng tôi có loan tin : Vào lúc 8 giờ sáng Thứ Sáu 19-08-05 đúng ngay vào ngày rằm tháng 7 âm lịch (giờ ngày VN) Có một người đã tự thiêu trước cửa Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ Saigon. Nay xin bổ túc :
Nguồn tin nhận được từ VN vào lúc 6 giờ sáng Thứ Hai 22-08-05 (giờ ngày Hoa Thịnh Đốn) :

1) NGƯỠI TỰ THIÊU TRƯỚC CỔNG TÒA TỔNG LÃNH SỰ MỸ SAIGON:
Người tự thiêu trước cửa Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ Saigon tên là Lê Văn Dương khoảng chừng 54 tuổi ở huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang (Mỹ Tho cũ).


Lý do tự thiêu : Đòi lại nhà đất đã bị cán bộ nhà nước chiếm đoạt .
Hành động tự thiêu: Khoảng 8 giờ sáng Thứ Sáu 19-08-05 đúng ngay ngày Rằm tháng 7 Aâm Lịch (giờ ngày VN), Oâng Dương đi bộ tới trước cổng Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ, tay cầm túi xách, trong túi xách có đựng một cái mền và một thùng xăng. Khi đến cổng Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ, ông Dương ngồi xuống đất phủ cái mền lên người, rồi đổ xăng tự thiêu, lửa bốc cháy, công an tuần tra kịp thời giựt cái mền ra và đem ông Dương đi biệt dạng, không biết hiện trạng như thế nào" Cách đây 4 năm Oâng Dương đã tự thiêu một lần gần Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ . Khi được hỏi về việc ông Dương tự thiêu nhà cầm quyền CSVN trã lời : Oâng Dương là người mắc bệnh tâm thần.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một trong những lời tôi được học và đã nhập tâm ngay từ lần đầu nghe tới là Thâm Tín Nhân Quả, nghĩa là Phải Tin Sâu Vào Nhân Quả. Hình như luôn luôn có cái gì đáng sợ trong cuộc đời mà tôi lúc nào cũng cảm nhận được. Không phải là những điều cụ thể như sợ thất bại trong đời, mà là một nỗi lo mơ hồ không rời,
Nơi tôi ngồi, bên kia khung kính là biển. Cát chạy dài, nước liếm từng lượn nhỏ xuống và lên. Cầu tàu đi từng nhịp khẳng khiu. Dăm người đi tới lui dưới ánh đèn vàng tỏa trên vai cầu. Tôi nhìn. Sóng vỗ sủi tăm. Phía trong, người ca sĩ Mỹ đứng nhịp chân hát; mặt nàng thật tươi. Người nhạc
Tôi cầm thư Hòa, và thật chậm, rọc mép thư, đọc từng dòng chữ một. Nhiều năm rồi, tôi mới được thư anh. Hàng tem in ở góc với con số hơn tám ngàn đồng Việt Nam , tôi biết đây là một hy sinh lớn; anh không nhiều tiền. Anh thuộc loại người xông xáo làm đủ mọi chuyện để kiếm sống và nuôi gia đình, nhưng định mệnh
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.