Hôm nay,  

Già Néo Đứt Dây

10/01/200200:00:00(Xem: 3619)
Ấn Độ đang chơi nước ép đến cùng theo đúng chiến thuật cổ điển: nó càng lùi ta càng xiết. Chuyến đi của Thủ tướng Anh Tony Blair có vẻ đã không làm ngừng được đà leo thang căng thẳng giữa Ấn và Hồi. Hồi Quốc đã bắt giữ nhiều người kể cả lãnh tụ của hai nhóm Hồi giáo quá khích coi như có trách nhiệm trong vụ tấn công tự sát vào tòa nhà Quốc Hội Ấn ngày 13-12-01, nhưng New Delhi chẳng coi việc đó vào đâu hết, vẫn nằng nặc đòi Hồi phải hành động thêm trước khi thương thuyết. Vậy Ấn Dộ muốn cái gì"

Hiển nhiên Ấn Độ thấy Tổng Thống Musharraf đang lâm thế bí nên ép đến tối đa để được hưởng những lợi thế ăn chắc trước khi ngồi vào bàn hội nghị. Lợi thế đó không phải là việc chống khủng bố mà thật ra là việc giải quyết vấn đề Kashmir, vùng lãnh thổ mà hiện nay Ấn đã chiếm đến 2/3, trong khi Kashmir lại có đa số là người Hồi giáo cư ngụ. Chính vì vấn đề Kashmir mà hai nước Ấn-Hồi đã có đến 3 cuộc chiến tranh từ năm 1947. Người ta đã thấy đó là một vụ tranh chấp hầu như vô phương giải quyết.

Về vấn đề chống khủng bố, khi Mỹ bắt đầu cuộc chiến tranh đánh thẳng vào ổ khủng bố ở A Phú Hãn, Tổng Thống Musharraf đã đứng ngay về phía Mỹ và tiếp tay cho Mỹ bằng những hành động cụ thể, trong khi Ấn Độ tuy nói liên minh với quốc tế chống khủng bố nhưng vẫn án binh bất động. Đến khi cuộc tấn công của Mỹ phá vỡ được chế độ Taliban và một chính quyền A Phú Hãn mới được thành lập, Ấn Độ mới "nhẩy vào vòng chiến" bằng cách phái một đại sứ đến Kabul và lập một quỹ 100 triệu Mỹ kim để giúp A Phú Hãn tái thiết. Cố nhiên khi chiến tranh tàn, người ta muốn kiếm lợi chính trị ở một nước ngay sát bên Hồi Quốc để chèn ép kẻ thù vào giữa hai gọng kìm.

Ấn Độ cũng không có ảo tưởng nhân cơ hội này đòi Hồi Quốc phải rút hết khỏi Kashmir, cùng lắm chỉ muốn buộc chính quyền Hồi dưới quyền của Musharraf phải công nhận đường phân chia hiện có ở Kashmir và phải cam kết dẹp hết mọi phong trào tranh đấu của người Hồi giáo ở vùng đất này. Nhưng Musharraf không thể nào lùi đến mức đó, bởi vì chấp nhận như vậy chỉ là một sự tự sát về chính trị, và không biết chừng cả về sinh mạng nữa. Musharraf là một tướng lãnh quân đội đã lên nắm chính quyền trong một cuộc đảo chánh năm 1998, nhưng ông đã ổn định được tình hình bất ổn trong nước và chuẩn bị một cuộc bẩu cử dân chủ đáng lẽ ra đã diễn ra vào cuối năm 2001. Bây giờ nếu Musharraf đầu hàng Ấn Độ, ông sẽ bị lật đổ ngay và một tướng lãnh khác cứng rắn hơn sẽ lên nắm quyền với sự ủng hộ của những phe phái Hồi giáo cực đoan trong nước. Đa số người dân Hồi có thể không chấp nhận các hành động khủng bố bạo tàn, nhưng không bao giờ họ chịu từ bỏ cuộc tranh đấu ở Kashmir bởi vì đây là chính nghĩa dân tộc.

Vấn đề Kashmir chỉ có thể giải quyết bằng thương thuyết chớ không thể bằng áp lực quân sự. Nếu Ấn Độ làm găng để mong khuất phục một nước láng giềng kình địch truyền thống, chiến tranh có thể xẩy ra. Nhưng tôi vẫn nghĩ chiến tranh Ấn-Hồi không thể xẩy ra, ít nhất trong lúc này. Bởi vì quân lực Mỹ còn đó, ở biển Ả Rập và Ấn Độ Dương và cả ở A Phú Hãn. Mỹ có đủ tư thế chính trị, ngoại giao và quân sự để ngăn chặn một cuộc chiến tranh Ấn-Hồi, không phải vì Mỹ sợ hai bên dùng vũ khí nguyên tử mà thật ra Mỹ không thể cho phép ai làm cản trở cuộc chiến chống khủng bố của Mỹ. Chiến tranh Ấn-Hồi dù không phải là chiến tranh nguyên tử, cũng là một cửa ngõ thoát thân tốt nhất cho bin Laden và Mullah Omar cũng như cho tất cả các chi nhánh của al-Qaida trên khắp thế giới.

Nếu vậy Mỹ còn chần chờ gì nữa mà không ra tay chặn đứng cuộc leo thang căng thẳng Ấn-Hồi trước khi nó đi đến một mức tuột ra ngoài vòng kiểm soát" Sự thật Mỹ cũng muốn chờ cho sức ép vào Musharraf có hiệu quả hơn trong cuộc chiến tranh chống khủng bố. Và hiệu quả Mỹ mong đợi đã có. Hồi Quốc đã chấp thuận cho quân đội Mỹ ở A Phú Hãn được vuợt qua biên giới tiến vào đất Hồi để truy nã bọn bin Laden, Omar cùng các đám tàn quân al-Qaida và Taliban. Tin này đã được Đại tướng Tommy Franks, tư lệnh hành quân Mỹ, nói cho thông tấn AP biết vào đầu tuần. Tôi nghĩ chính quyền Musharraf chấp thuận mau lẹ như vậy là một công mà có đến hai ba việc. Trước hết nhờ bàn tay Mỹ mà tiễu trừ được những phần tử Hồi giáo quá khích trong nước đã từng ủng hộ bin Laden và cũng là mầm mống hăm dọa chính quyền hiện hữu của Hồi. Nhưng quan trọng nhất là sự có mặt của quân Mỹ, dù chỉ ở một phần hạn chế trên lãnh thổ Hồi, cũng sẽ làm Ấn Độ do dự trước khi gây chiến . Và khi quân đội Mỹ có mặt, anh nào dùng bom nguyên tử trước gây ảnh hưởng đến quân Mỹ, đó là một việc"khai chiến nguyên tử" cả với Mỹ chớ không có cách nào biện minh khác.

Nếu Ấn Độ muốn dùng sức ép quân sự để khuất phục Hồi Quốc, đó cũng là một sự hoang tưởng. Các nước Hồi giáo trên thế giới có thể chấp nhận một cuộc chiến chống khủng bố, nhưng không thể chấp nhận cuộc chiến của một nước Ấn giáo tấn công một nước có một số dân Hồi giáo lớn vào bực nhì trên thế giới (sau Indonesia). Và nếu nói lợi dụng cơ hội chiến tranh A Phú Hãn để tạo ảnh hưởng ở Nam Á, cũng nên nhìn đến một "lực lượng thứ ba". Tổ chức "Hợp tác Thượng Hải" gồm 6 nước do Trung Quốc và Nga lãnh đạo đã ra tuyên bố cảnh cáo những nước nào muốn lợi dụng tình hình để gây ảnh hưởng. Trung Quốc vốn là liên minh truyền thống của Hồi Quốc và đã từng có chiến tranh với Ấn Độ.

Việt Nam có câu châm ngôn: "Già néo đứt dây".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.