Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Cám Ơn Đời Mỗi Sớm Mai...

04/01/201400:00:00(Xem: 4607)
Trong sở, bà Minh rót tách cà phê, mùi thơm quen thuộc dễ chịu nồng lên mũi. Bà hít một hơi dài, để nửa muỗng kem vô, quậy quậy, cầm lên, rồi nghe tiếng rớt, cùng tiếng thở khì:

- Úi giời, sao lúc nầy tôi cầm cái chi cũng hay rớt. Giàààà rồiììi…

Cà phê văng tung tóe lên ống quần, bà Minh chắc lưỡi hít hà, xụ mặt. Bà phủi phủi ống quần, đi tới góc phòng, cầm theo cây chổi, quét quét gom gom hốt hốt.

Chị Diệu lắc đầu:

- Già gì? đừng có khoe. Chị già còn tôi thì sao? Tôi có thể trở ngược vòng quay trái đất được à? Cầm món nào phải cầm cho chắc. Chị cầm hời hợt, rớt là cái chắc. Can chi tới tuổi tác. Con tui đây nè, hễ nó vô rửa chén là có bể đồ, riết rồi tui cấm nó đụng tới cái bồn rửa chén. Nó mà đụng tới cái bồn, vừa hao nước vừa mất công quét dọn. Nó làm bể chén dĩa ly, mình còn phải ra tay quét, bởi vì để nó quét, không biết hốt sợ hốt không sạch lại mất công đổ máu xài băng keo. Cũng may sàn nhà nầy lót bằng chất nhựa chớ như bếp nhà tui toàn gạch men, rớt xuống bể tan tành!

Cô Hoa cười xòa:

- Trời trời nghe hai bà nầy lời qua tiếng lại mắc thấy cười. Bộ con chị Diệu hư lắm sao mà nói xấu nó dữ thần vậy trời?

Chị Diệu nói:

- Không biết nó học của ai, khi rửa chén, nó cầm từng món lên săm soi, từ từ chùi từng cái trong khi nước ấm thì cứ để xả thả cửa, chảy triền miên cho tới khi nó rửa tới cái cuối cùng. Bao nhiêu là nước phí phạm. Dạy hoài cũng vậy, dạy là quậy nước xà bông vô bồn, tắt nước, chà nước xà bông lên từng cái, xong hết rồi mới mở nước ra xả sạch lại, như vậy đỡ hao nước. Dạy hoài cũng không làm theo, nó nói rửa vậy đâu sạch, riết rồi tui kiêm luôn nấu ăn và rửa chén.

Bà Minh nói:

- Tôi nói thật đấy. Hình như sáng sớm chưa có ly cà phê, tay chân lóng cóng làm sao ấy. Bộ não không điều khiển được cơ thể khi chưa được vô xăng nhớt. Cầm gì cũng rớt lên rớt xuống.

Nancy nói:

- Theo tôi nghĩ thì không phải vậy đâu. Khi còn trẻ bắp thịt gân cốt gì cũng còn khỏe, tuy cầm món nào cũng thấy như lửng lơ hời hợt nhưng thật ra ta đã cầm chắc món vật. Phản ứng cũng nhanh nhẹn, vừa có cảm giác sắp vuột khỏi tay thì chụp lại cấp kỳ. Khi lớn tuổi tay ta yếu dần đi, không còn mạnh mẽ nữa thì món đồ ta cầm cũng không còn chắc chắn nữa, hay rớt là cái cẳng.

Cô Hoa cười ngất:

- Trời trời, sáng sớm nghe bà nầy nói tiếng lóng tui đã quên từ lâu rồi làm nhớ hồi nhỏ hết sức! bà lại còn lập tam đoạn luận lý thuyết đảo ngược hai ba chiều nghe mắc cười.

Nancy nói:

- Chẳng phải lý thuyết gì đâu, là chuyện có thật, tuy mới nghe như chuyện bá láp xà quần. Hai con mắt mình cũng vậy, lỗ tai mình cũng đi cùng xuồng. Bây giờ, chẳng phải chị phải đeo kính vô khi lái xe mới thấy đường đó không? chẳng phải đôi khi chị đi ngang, em kêu chị chị tỉnh bơ đi luôn đó sao? là lỗ tai đã bị nghễng ngãng rồi đó bà. Cả cơ thể của mình như cái xe hơi, cũ rồi, cần phải sửa chữa bảo trì, thay bộ phận! Xe chạy nhiều niên kỷ quá, thùng battery yếu rồi, đi “sạt” lại hay là thay thùng mới đi.

Bà Minh thở dài thêm tiếng nữa:

- Ah… ở nhà, buổi sáng đã thế rồi. Cầm viên thuốc cao huyết áp lên chưa bỏ vào miệng đã làm rớt, mò tìm cả buổi.


Cô Hoa lắc đầu:

- Sao không lấy viên khác uống vào trước, tìm sau.

Bà Minh cười cười:

- Phải tìm cho ra, liền một khi. Tôi sợ uống viên thuốc khác rồi lại quên. Thêm cái bịnh hay quên nữa cô ơi. Tôi sợ quên viên thuốc đâu đó, mấy đứa cháu phá phách lục lọi, có đứa mới biết bò, lượm được cho vào miệng thì khổ. Vì thế mới phải cúi xuống tìm cho ra. Chỗ nào tối quá thì cầm đèn pin mà rọi.

Nancy nói:

- Thôi thôi, mới sáng sớm chưa mở hàng nghe toàn chuyện “thương tâm” thế nầy, mấy bà mấy cô ơi. Tôi muốn rủ mấy chị đi shopping cuối năm nè. Ai đi dơ tay lên.

Chị Diệu hỏi:

- Ở đâu?

Nancy nói:

- Ở phố tàu

Bà Minh lắc đầu:

- Tôi không đi. Không bỏ thêm tiền vào túi mấy tên “cắc chú” gian tham cướp nước.

Nancy nói:

-Nầy nầy bà chị tôi ơi, phố tàu nhưng toàn là người Việt mình làm chủ đấy. Mình mua giúp người đồng hương mà. Thôi thôi, làm ưng ý bà, tôi xin sửa lại. Ai có muốn đi sắm sửa với tôi ở phố Việt Nam không? Ở đó bán hàng rẻ lắm. Tôi định tìm vài xấp để may áo dài. Bỏ ra cỡ trăm đô mua được mấy xấp lận, bạn tôi có mua rồi. Áo tắm cũng rẻ, mua nhiều họ bán giá sỉ, năm rồi tôi mua 10 cái, mỗi cái chỉ trên dưới 10 đô thôi. Mà là loại có luôn phần áo ngực nữa đó. Mua trong mall phải cỡ từ 25 tới 40 đô một cái.

Cô Hoa cười:

- Nghe cô nàng làm quảng cáo không công kìa. Tôi thì thích ra phố Việt Nam gần nhà, hàng hóa có vẻ nghệ thuật hơn. Tiền nào của đó nghe bà. Tốn tiền may cái áo, lâu lâu mới “lên đèn” lấy le một lần, phải sắm cho đáng. Thà có một cái mỹ thuật ngon lành hơn là cả chục cái xoàng xỉnh. Nhưng mà, không biết bà chị Minh nhà mình, khi cầm xấp hàng lên có làm rớt không ta?

Chị Diệu nói:

- Tui biết chị cầm món gì cũng rơi rớt, nhưng, chắc chắn 200 phần trăm là, trừ một thứ.

Bà Minh hỏi:

- Thứ gì?

Cô Hoa cười khà:

- Tiền.

Bà Minh khỏ lên trán cô Hoa một cái nhẹ:

- Con khỉ. Nhiều chuyện. Tôi cá với cô trên đời nầy, mấy ai cầm tiền mà để cho rơi cho rớt, thì cứ đầu tôi đây, đưa cho cú.

Cô Hoa lớn tiếng:

- Thôi …làm việc bà con ơi, tết tây qua rồi, tết ta đang kêu nồi bánh tét kìa. Năm nay có ai nấu bánh tét hông? cho tui chia vài đòn.

Chị Diệu lắc đầu:

- Cô “phì lủ” nầy thiệt tình. Đang nói chuyện về tình hình sức khỏe, xẹt qua chuyện sắm sửa, bây giờ đâm ngang qua nồi bánh tét bánh chưng. Thiệt là y như ca sĩ đang ca tân nhạc bị đâm hơi sang vọng cổ, nghe chói lỗ tai.

Bà Minh nói:

- Cô nhắc tôi mới nhớ, hàng xóm có ngừơi nấu bánh ngon lắm, để tôi đặt dùm luôn cho các cô nhé. Nầy, cô nầy mấy đòn? Cô kia mấy cái? Ghi lên giấy, tôi hay quên. Năm nay tết ta nhằm ngay cuối tuần, tha hồ nghỉ ngơi ăn mứt cắn hột dưa đọc báo Xuân uống trà, vui vẻ cả làng. Nào, tôi phải pha một ly cà phê khác, bộ não đang réo gọi chất caffeine, trong hộp sọ như đặc sệt, hai màng tang bắt đầu nhức bưng lên đây. Lo cho xong đống hồ sơ đầu năm, cũng phải mất cả nửa ngày, hai tách cà phê chưa chắc phỉ. Nhưng mà...

Rồi bà ngâm nga:

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.”*

Trương Ngọc Bảo Xuân

Ghi chú:

*Trích Kahlil Gibran.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.