BA NGƯỜI BẠN TRONG MỘT KHU RỪNG (Kỳ 3)
Người thợ săn đã mở cửa sau đúng lúc chim gõ kiến tới. Lại một lần nữa, chim gõ kiến can đảm bay thẳng vào mặt người thợ săn, và lần này chim mổ thẳng vào mắt. Người thợ săn la lên vì đau và quay vào nhà, đóng sập cửa lại. Chim gõ kiến vẫn canh cửa, nhưng người thợ săn vẫn ở trong nhà. Hẳn ông ta đang chăm sóc con mắt bị đau.
Một vài giờ sau, ông ta xuất hiện ở cửa trước với con dao sắc bén trong tay. Lần này ông ta đội mũ rộng vành để che mặt. Chim gõ kiến bay nhanh tới các bạn.
"Người thợ săn đang đến! Người thợ săn đang đến!" Chim gõ kiến cảnh giác các bạn. Qua hàng cây, ta thấy nhiều tia mặt trời lấp lánh ánh bạc phản chiếu từ con dao của người thợ săn. Rùa đã nhai gần nát sợi dây của bẫy. Ta dùng hết sức lực giật mạnh và sợi dây liền đứt. Ta chạy thoát, nhưng khi quay lại nhìn, ta thấy bạn rùa của ta bị bắt. Người thợ săn tức giận khi thấy cái bẫy bị gãy, ông ta ném rùa vào một túi vải, rồi mắc lên cành cây. Sau đó ông ta nhìn quanh kiếm ta.
Ta biết mình phải cứu bạn rùa - người bạn vừa cứu ta. Ta đứng ở vị trí để người thợ săn thấy ta, và làm bộ như mình bị thương. Sau đó ta dẫn người thợ săn tới một khu khác của rừng rồi chạy trở lại hồ. Chim gõ kiến đã có mặt ở đấy, đang vỗ cánh bay quanh cái túi vải mà rùa bị nhốt bên trong. Ta dùng gạc sừng hất túi rơi xuống đất. Chim gõ kiến và ta nới lỏng miệng túi để rùa bò ra.
Sau đó ta nói với hai bạn, "Xin cảm ơn cả hai đã cứu sống tôi. Nhưng chúng ta phải tạm biệt nhau trong một thời gian ngắn. Tôi sẽ trở lại khu rậm rạp nhất của rừng; bạn chim gõ kiến hãy rời tổ, và bạn rùa thân mến xin quay về vùng sâu nhất của hồ. Người thợ săn sẽ quên chuyện bực bội ngày hôm nay. Khi ấy chúng ta lại có nhau." Sau đó ta và các bạn chào từ biệt nhau.
"Này các con của ta," đức Phật nói, "Ta đã kể xong đoạn kết của câu chuyện cuối cùng. Mưa sắp tạnh rồi, và cũng đã đến lúc chúng ta phải chia tay. Cac con nhớ lời này của ta: Hãy sống chân thật và cư xử tốt với nhau, rồi chúng ta sẽ được hưởng thanh bình, và gặp lại nhau trong kiếp sau."
Thời gian trôi qua, con khỉ nhỏ giụi mắt. Dường như nó đã thiếp ngủ đi một lúc mà không biết. Nó nhìn quanh nơi trú ẩn. Ánh sáng chói lòa xuyên qua khe đá.
"Chào bạn khỉ," chim bồ câu trắng cất lời, xòe rộng đôi cánh. Chim kêu lớn: "Dậy đi các bạn! Mưa đã tạnh. Thức dậy đi!" (còn tiếp)
Người thợ săn đã mở cửa sau đúng lúc chim gõ kiến tới. Lại một lần nữa, chim gõ kiến can đảm bay thẳng vào mặt người thợ săn, và lần này chim mổ thẳng vào mắt. Người thợ săn la lên vì đau và quay vào nhà, đóng sập cửa lại. Chim gõ kiến vẫn canh cửa, nhưng người thợ săn vẫn ở trong nhà. Hẳn ông ta đang chăm sóc con mắt bị đau.
Một vài giờ sau, ông ta xuất hiện ở cửa trước với con dao sắc bén trong tay. Lần này ông ta đội mũ rộng vành để che mặt. Chim gõ kiến bay nhanh tới các bạn.
"Người thợ săn đang đến! Người thợ săn đang đến!" Chim gõ kiến cảnh giác các bạn. Qua hàng cây, ta thấy nhiều tia mặt trời lấp lánh ánh bạc phản chiếu từ con dao của người thợ săn. Rùa đã nhai gần nát sợi dây của bẫy. Ta dùng hết sức lực giật mạnh và sợi dây liền đứt. Ta chạy thoát, nhưng khi quay lại nhìn, ta thấy bạn rùa của ta bị bắt. Người thợ săn tức giận khi thấy cái bẫy bị gãy, ông ta ném rùa vào một túi vải, rồi mắc lên cành cây. Sau đó ông ta nhìn quanh kiếm ta.
Ta biết mình phải cứu bạn rùa - người bạn vừa cứu ta. Ta đứng ở vị trí để người thợ săn thấy ta, và làm bộ như mình bị thương. Sau đó ta dẫn người thợ săn tới một khu khác của rừng rồi chạy trở lại hồ. Chim gõ kiến đã có mặt ở đấy, đang vỗ cánh bay quanh cái túi vải mà rùa bị nhốt bên trong. Ta dùng gạc sừng hất túi rơi xuống đất. Chim gõ kiến và ta nới lỏng miệng túi để rùa bò ra.
Sau đó ta nói với hai bạn, "Xin cảm ơn cả hai đã cứu sống tôi. Nhưng chúng ta phải tạm biệt nhau trong một thời gian ngắn. Tôi sẽ trở lại khu rậm rạp nhất của rừng; bạn chim gõ kiến hãy rời tổ, và bạn rùa thân mến xin quay về vùng sâu nhất của hồ. Người thợ săn sẽ quên chuyện bực bội ngày hôm nay. Khi ấy chúng ta lại có nhau." Sau đó ta và các bạn chào từ biệt nhau.
"Này các con của ta," đức Phật nói, "Ta đã kể xong đoạn kết của câu chuyện cuối cùng. Mưa sắp tạnh rồi, và cũng đã đến lúc chúng ta phải chia tay. Cac con nhớ lời này của ta: Hãy sống chân thật và cư xử tốt với nhau, rồi chúng ta sẽ được hưởng thanh bình, và gặp lại nhau trong kiếp sau."
Thời gian trôi qua, con khỉ nhỏ giụi mắt. Dường như nó đã thiếp ngủ đi một lúc mà không biết. Nó nhìn quanh nơi trú ẩn. Ánh sáng chói lòa xuyên qua khe đá.
"Chào bạn khỉ," chim bồ câu trắng cất lời, xòe rộng đôi cánh. Chim kêu lớn: "Dậy đi các bạn! Mưa đã tạnh. Thức dậy đi!" (còn tiếp)
Gửi ý kiến của bạn