Tuấn có cô khách mới. Anh chàng nầy thiệt là hên, hên ghê nơi. Có lẽ anh chàng sanh ra đời dưới một ngôi sao tốt, cái may tới dài dài...
Mới có bằng thẩm mỹ, vô đây làm là tiệm đầu tiên trong sự nghiệp mà anh ta cứ có khách mới hoài, hễ người nào qua tay chàng rồi là dính luôn, điện thoại reng một cái là nghe hẹn “Tôi muốn hẹn với cậu Tuấn làm tóc cho tôi”, “Cho tôi hẹn Tuấn làm facial ngày đó... giờ đó..., nếu Tuấn bận thì hẹn cho tôi giờ khác, tôi chỉ muốn cậu Tuấn..” hoặc dặn miệng với cậu bằng cặp mắt đầy cảm tình, “Em muốn anh Tuấn cắt tóc cho em”...
Nghe cưng như cưng con cháu trong nhà.
Nghe ngọt như đường phèn.
Nghe mùi như chuối chín.
Nhớ câu đầu môi của cô thầy trong trường, “Trăm hay không bằng tay quen”. Có kiên nhẫn, yêu nghề, làm riết, dở ẹc cũng thành giỏi quá, tay nghề non rồi trở thành cứng tay hồi nào không hay. Trường hợp cậu Tuấn mình phải thêm rằng, y như người ta thường nói “Hát hay không bằng hay hát”, “Hay sao bằng hên”.
Nói nào ngay, Tuấn siêng năng, tánh tình dễ thương, trẻ trung, hoạt bát, được lòng của mọi người nên chẳng ai tranh dành hay ghen tỵ.
Sáng nay có một cô khách mới, thiệt hên, tới đúng phiên Tuấn ra lãnh. Ngồi xuống ghế, cô hỏi:
- You có biết tại sao ngày trước da đầu da mặt của tôi rất là nhờn dầu, tôi xài đúng loại xà bông gội đầu cùng kem dưỡng da y như lời dặn của cô thợ tiệm ở đầu đường, mà bây giờ da mặt cũng như da đầu khô cằn ra, với lại, hễ ra tiệm gội chải thì tóc mướt mịn, tự làm tại nhà thì da tróc tróc như bị đóng vẩy. Tại sao tại sao o o…?
Tuấn cười khà:
- Chẳng có chi gọi là tại bị khó hiểu cả. Có thể làn da của cô nhờn dầu theo thời kỳ, có thể cũng là bị ảnh hưởng của khí hậu nữa, dùng xà bông và kem dưỡng da thích hợp trong một thời gian có hạn định thì làn da trở nên bình thường. Khi làn da được quân bình rồi thời phải đổi xà bông dùng cho loại da bình thường chứ cứ dùng mãi thứ dành riêng cho da dầu thì làn da của cô chẳng khô khốc sao được. Cô thấy có lý không nào?
- Thế tại sao khi đi tiệm thì tóc và da mặt của tôi không bị khô?.
- Thì tại người thợ biết rõ điều ấy, người ta sử dụng đúng loại xà bông mà quên nhắc cô đấy thôi.
Đàng nầy chị Ngà dỏng tai nghe, cười rút rít, nghĩ thầm “Thiệt cậu Tuấn nầy tánh tình được lắm. Không nói xấu đồng nghiệp để dành khách. Phải chi con gái mình trộng trộng một chút, tới tuổi gả chồng là cậu Tuấn nầy đố khỏi kêu tui bằng má ”.
Nếu ai cũng biết cách tự săn sóc tóc tay da dẻ thì thợ lấy gì kiếm sống! Ở nhà tự làm không xong, tới thợ thì đẹp như tiên. Vậy mới phân biệt tay ngang và tay nghề chớ. Dầu gì đi nữa, thợ là người phải đi học mỗi ngày, ngày tám tiếng đồng hồ, học và hành một cách tận tâm, siêng năng, ít nhứt mười tháng. Phải vừa học chữ vừa thực hành, nhứt là mình, người ngoại quốc, trần ai khoai củ, như trồng dây sắn dây khoai, nắng mưa tưới nước chăm sóc, từ lá từ rễ mới trở thành củ khoai mình ăn; vác valy đồ nghề đi thi, vừa chữ nghĩa nhồi nhét cả khóa học phải nhớ để trả lời cho đúng phần thi viết; vừa tay nghề tập luyện gần trọn năm, thực hành vững như cái nền móng xây căn nhà, mới thi đậu hãnh diện cầm cái bằng thẩm mỹ trong tay, đâu phải chuyện dởn. Vả lại, cho dù mình có chỉ dẫn, giải thích, người khách về nhà, siêng, khéo cách mấy đi nữa cũng khó mà tự chăm sóc mình một cách hoàn toàn. Thử hỏi, hiếm có ai tự cầm cây kềm cắt da mà cắt được cho cả hai bàn tay một cách đều đặn; tự cắt tóc cho mình ra thành kiểu hẳn hòi từ trước tới sau. Có ai tự massage cho mình mà được thuận tay?. Massage không đúng cách, chẳng những làn da không được mịn màng mà còn có thể trở thành hư hại nữa. Mới xem trên đài truyền hình, họ chiếu cảnh trong tiệm nọ, một cô thợ đang làm massage cho cô khách. Úi giời ui, khi mình học lý thuyết về làn da, massage phải từ ngọn tới gốc, nghĩa là bắp thịt có phần đuôi phần đầu rõ ràng, phần đuôi nối với bắp thịt hay cơ quan nào đó, phần đầu nối với xương với gân, mình phải đẩy từ dưới lên, làn da mới được săn chắc. Những bắp thịt trên mặt rất nhỏ rất mong manh và trực tiếp đối phó với nắng gió tác hại, cô thợ ấy, đang dùng sức mạnh của nắm tay cô mà thụi, mà nhấn, vô phần dưới của gò má với động tác “đi xuống” như thế, những bắp thịt “tội nghiệp” ấy sau một thời gian sẽ bị chảy xệ. Đúng ra cô ấy phải làm với động tác “kéo lên, đẩy lên” chứ.
Vẫn biết là, nhiều người có khiếu, trang điểm đẹp y như đi tiệm, nhưng khi cần gắn cặp lông mi giả, hiếm ai làm được toàn vẹn hai bên đều đặn? mà không đều đặn thì kể như sẽ có cặp mắt to long lanh nhưng có vẻ như đang nhìn hướng đông mà thấy hướng tây.
Ít lắm. Thiệt đó bạn ơi.
Nhớ hồi còn đi học, những lần phải thực tập cái màn gắn lông mi giả là có chuyện cười bể bụng, cười quên thôi. Đa số cô nào sau khi gắn lông nheo giả cũng có cặp mắt... lé lé.
Lé lé nghĩa là Lé đủ kiểu.
Lé kim (đó là người khéo tay nhứt, hai bên chỉ hơi chinh chinh...).
Lé xiên khoai (người ta nói nắng xiên khoai, mình nói lé xiên khoai cho dễ tưởng tượng).
Lé Bắc Nam, nghĩa là lông mi bên nầy cong quớt lên, bên kia gắn ngược! quẹo xuống.
Lé Đông Tây, kiểu nầy chiếm đa số... Một bên gắn gần vô đầu con mắt, bên kia gắn hơi xa một chút là thành kiểu lé nầy liền.
Hổng tin, bạn thử làm coi coi có đúng y chang vậy không. Còn chuyện chân mày nữa. Bây giờ người ta thích xâm chân mày, qua đôi bàn tay chuyên nghiệp cặp chân mày đều đặn đẹp biết bao. Hồi tôi còn đi học, cũng như đa số, môn thực hành yếu nhứt là vẽ cặp chân mày. Lúc nào cũng bên hơi cao cao, bên hơi thấp thấp, bên hơi dài dài hơn bên kia. Cô thầy hay chọc: ---- Để coi, cặp chân mày nầy như cây cầu bị gãy nhịp, ưhừm, cặp nầy hình như, thấy em lúc nào cũng có vẻ ngạc nhiên như con nai gặp đèn... còn cặp nầy, như đang đánh dấu hỏi...
Chị Ngà mỉm cười, mắt mơ màng, rồi thở ra. Ha...a... thời gian qua mau quá. Mới đó đã gần ba chục năm.
Chị nhìn cậu Tuấn. Sơ sơ là biết cậu Tuấn có thêm cô khách mới nầy rồi. Giỏi. Chẳng phải cô thầy đã dạy, có tay nghề giỏi còn phải biết nói làm sao cho khách biết mình làm việc có trách nhiệm với kiến thức, hiểu biết hẳn hòi chứ.
A... có khách tới, hẹn bạn tuần sau.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Mới có bằng thẩm mỹ, vô đây làm là tiệm đầu tiên trong sự nghiệp mà anh ta cứ có khách mới hoài, hễ người nào qua tay chàng rồi là dính luôn, điện thoại reng một cái là nghe hẹn “Tôi muốn hẹn với cậu Tuấn làm tóc cho tôi”, “Cho tôi hẹn Tuấn làm facial ngày đó... giờ đó..., nếu Tuấn bận thì hẹn cho tôi giờ khác, tôi chỉ muốn cậu Tuấn..” hoặc dặn miệng với cậu bằng cặp mắt đầy cảm tình, “Em muốn anh Tuấn cắt tóc cho em”...
Nghe cưng như cưng con cháu trong nhà.
Nghe ngọt như đường phèn.
Nghe mùi như chuối chín.
Nhớ câu đầu môi của cô thầy trong trường, “Trăm hay không bằng tay quen”. Có kiên nhẫn, yêu nghề, làm riết, dở ẹc cũng thành giỏi quá, tay nghề non rồi trở thành cứng tay hồi nào không hay. Trường hợp cậu Tuấn mình phải thêm rằng, y như người ta thường nói “Hát hay không bằng hay hát”, “Hay sao bằng hên”.
Nói nào ngay, Tuấn siêng năng, tánh tình dễ thương, trẻ trung, hoạt bát, được lòng của mọi người nên chẳng ai tranh dành hay ghen tỵ.
Sáng nay có một cô khách mới, thiệt hên, tới đúng phiên Tuấn ra lãnh. Ngồi xuống ghế, cô hỏi:
- You có biết tại sao ngày trước da đầu da mặt của tôi rất là nhờn dầu, tôi xài đúng loại xà bông gội đầu cùng kem dưỡng da y như lời dặn của cô thợ tiệm ở đầu đường, mà bây giờ da mặt cũng như da đầu khô cằn ra, với lại, hễ ra tiệm gội chải thì tóc mướt mịn, tự làm tại nhà thì da tróc tróc như bị đóng vẩy. Tại sao tại sao o o…?
Tuấn cười khà:
- Chẳng có chi gọi là tại bị khó hiểu cả. Có thể làn da của cô nhờn dầu theo thời kỳ, có thể cũng là bị ảnh hưởng của khí hậu nữa, dùng xà bông và kem dưỡng da thích hợp trong một thời gian có hạn định thì làn da trở nên bình thường. Khi làn da được quân bình rồi thời phải đổi xà bông dùng cho loại da bình thường chứ cứ dùng mãi thứ dành riêng cho da dầu thì làn da của cô chẳng khô khốc sao được. Cô thấy có lý không nào?
- Thế tại sao khi đi tiệm thì tóc và da mặt của tôi không bị khô?.
- Thì tại người thợ biết rõ điều ấy, người ta sử dụng đúng loại xà bông mà quên nhắc cô đấy thôi.
Đàng nầy chị Ngà dỏng tai nghe, cười rút rít, nghĩ thầm “Thiệt cậu Tuấn nầy tánh tình được lắm. Không nói xấu đồng nghiệp để dành khách. Phải chi con gái mình trộng trộng một chút, tới tuổi gả chồng là cậu Tuấn nầy đố khỏi kêu tui bằng má ”.
Nếu ai cũng biết cách tự săn sóc tóc tay da dẻ thì thợ lấy gì kiếm sống! Ở nhà tự làm không xong, tới thợ thì đẹp như tiên. Vậy mới phân biệt tay ngang và tay nghề chớ. Dầu gì đi nữa, thợ là người phải đi học mỗi ngày, ngày tám tiếng đồng hồ, học và hành một cách tận tâm, siêng năng, ít nhứt mười tháng. Phải vừa học chữ vừa thực hành, nhứt là mình, người ngoại quốc, trần ai khoai củ, như trồng dây sắn dây khoai, nắng mưa tưới nước chăm sóc, từ lá từ rễ mới trở thành củ khoai mình ăn; vác valy đồ nghề đi thi, vừa chữ nghĩa nhồi nhét cả khóa học phải nhớ để trả lời cho đúng phần thi viết; vừa tay nghề tập luyện gần trọn năm, thực hành vững như cái nền móng xây căn nhà, mới thi đậu hãnh diện cầm cái bằng thẩm mỹ trong tay, đâu phải chuyện dởn. Vả lại, cho dù mình có chỉ dẫn, giải thích, người khách về nhà, siêng, khéo cách mấy đi nữa cũng khó mà tự chăm sóc mình một cách hoàn toàn. Thử hỏi, hiếm có ai tự cầm cây kềm cắt da mà cắt được cho cả hai bàn tay một cách đều đặn; tự cắt tóc cho mình ra thành kiểu hẳn hòi từ trước tới sau. Có ai tự massage cho mình mà được thuận tay?. Massage không đúng cách, chẳng những làn da không được mịn màng mà còn có thể trở thành hư hại nữa. Mới xem trên đài truyền hình, họ chiếu cảnh trong tiệm nọ, một cô thợ đang làm massage cho cô khách. Úi giời ui, khi mình học lý thuyết về làn da, massage phải từ ngọn tới gốc, nghĩa là bắp thịt có phần đuôi phần đầu rõ ràng, phần đuôi nối với bắp thịt hay cơ quan nào đó, phần đầu nối với xương với gân, mình phải đẩy từ dưới lên, làn da mới được săn chắc. Những bắp thịt trên mặt rất nhỏ rất mong manh và trực tiếp đối phó với nắng gió tác hại, cô thợ ấy, đang dùng sức mạnh của nắm tay cô mà thụi, mà nhấn, vô phần dưới của gò má với động tác “đi xuống” như thế, những bắp thịt “tội nghiệp” ấy sau một thời gian sẽ bị chảy xệ. Đúng ra cô ấy phải làm với động tác “kéo lên, đẩy lên” chứ.
Vẫn biết là, nhiều người có khiếu, trang điểm đẹp y như đi tiệm, nhưng khi cần gắn cặp lông mi giả, hiếm ai làm được toàn vẹn hai bên đều đặn? mà không đều đặn thì kể như sẽ có cặp mắt to long lanh nhưng có vẻ như đang nhìn hướng đông mà thấy hướng tây.
Ít lắm. Thiệt đó bạn ơi.
Nhớ hồi còn đi học, những lần phải thực tập cái màn gắn lông mi giả là có chuyện cười bể bụng, cười quên thôi. Đa số cô nào sau khi gắn lông nheo giả cũng có cặp mắt... lé lé.
Lé lé nghĩa là Lé đủ kiểu.
Lé kim (đó là người khéo tay nhứt, hai bên chỉ hơi chinh chinh...).
Lé xiên khoai (người ta nói nắng xiên khoai, mình nói lé xiên khoai cho dễ tưởng tượng).
Lé Bắc Nam, nghĩa là lông mi bên nầy cong quớt lên, bên kia gắn ngược! quẹo xuống.
Lé Đông Tây, kiểu nầy chiếm đa số... Một bên gắn gần vô đầu con mắt, bên kia gắn hơi xa một chút là thành kiểu lé nầy liền.
Hổng tin, bạn thử làm coi coi có đúng y chang vậy không. Còn chuyện chân mày nữa. Bây giờ người ta thích xâm chân mày, qua đôi bàn tay chuyên nghiệp cặp chân mày đều đặn đẹp biết bao. Hồi tôi còn đi học, cũng như đa số, môn thực hành yếu nhứt là vẽ cặp chân mày. Lúc nào cũng bên hơi cao cao, bên hơi thấp thấp, bên hơi dài dài hơn bên kia. Cô thầy hay chọc: ---- Để coi, cặp chân mày nầy như cây cầu bị gãy nhịp, ưhừm, cặp nầy hình như, thấy em lúc nào cũng có vẻ ngạc nhiên như con nai gặp đèn... còn cặp nầy, như đang đánh dấu hỏi...
Chị Ngà mỉm cười, mắt mơ màng, rồi thở ra. Ha...a... thời gian qua mau quá. Mới đó đã gần ba chục năm.
Chị nhìn cậu Tuấn. Sơ sơ là biết cậu Tuấn có thêm cô khách mới nầy rồi. Giỏi. Chẳng phải cô thầy đã dạy, có tay nghề giỏi còn phải biết nói làm sao cho khách biết mình làm việc có trách nhiệm với kiến thức, hiểu biết hẳn hòi chứ.
A... có khách tới, hẹn bạn tuần sau.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Gửi ý kiến của bạn