Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:
bỏ thì thương vương thì tội...
Trương Ngọc Bảo Xuân
Hôm nay ngồi trong phòng làm việc trên tầng lầu bốn, nhìn ra cửa sổ, bầu trời đóng khung màu xám bạc, mưa phùn bay bay, buồn muốn chết, buồn nẫu người ra, ốt dột!
Chị nhớ buổi chiều mưa xa xưa, có lần đi chơi với người anh lính chiến, bước vô ngõ hẻm, nước đọng vũng lớn, ngại ngần chưa dám xoạt chân bước qua thì chàng đã bồng xốc nàng lên, "cho chân em khỏi vướng bùn."
Người yêu xa xưa kia, đã nằm trong lòng đất lạnh.
Chị luôn buồn nhớ quê hương xứ sở, nhứt là những ngày mưa dầm như thế này. Hôm qua mưa hôm nay cũng mưa nghe đài nói thì mưa luôn ngày mai.
Hôm chủ nhựt chị đã rải một mớ hột bông hướng dương ngoài sân trước, một mớ hột dưa hấu ngoài sân sau, mưa suốt ngày như vầy thì quả là quá tốt.
Chị thường hay bị lẫn lộn giữa xưa và nay, giữa quê hương thứ nhứt và quê hương thứ hai như vầy lắm.
Chị nhìn cô Hoa, dò xét coi cô có khá hơn chút nào không, về vụ cô nói là muốn li dị. Cha a a a, đang buồn gia đạo mà gặp trời mưa buồn này, chưa li dị cũng muốn li dị phứt cái đi cho rồi, như chị, hồi đó
Để tới giờ ăn trưa coi coi.
A a a buồn gì buồn cũng phải làm việc cho tròn buổi sáng.
Giờ ăn trưa.
Chị Minh rủ cả nhóm ăn ở nhà hàng, khi về thì tới giờ trở vô làm việc nên cô Hoa cũng chưa giải bày tâm sự, cái tâm sự lòng thòng từ hôm trước, thế nhưng, sau khi quất vô một dĩa cơm tấm hai ba bốn màu gì đó, ực thêm một ly cà phê sữa đá đặc quánh, no nê, cô Hoa bắt đầu cười. Thấy cô cười, chị Minh cũng mỉm chi. Chị nghĩ, chắc là nàng ta quên phứt cái chuyện "tính" li dị với chồng rồi. Để coi nàng có nhắc lại không, nếu không thì ta cũng nên lờ đi thì tốt hơn. Nghĩ vậy, chị làm vậy.
Quả thật, no bụng rồi, cô Hoa cảm thấy yêu đời, lại bận rộn công việc, quên đứt chuyện buồn gì đó của cô.
Chuyện mình cô đã quên, nhưng sinh ra chuyện thị phi trong lúc ăn uống. Khi gọi món ăn, chị Minh lên tiếng trước:
-Nầy, tôi nghe nói không nên ăn bì, họ ngâm hoá chất tẩy cho bì trắng ra rất độc hại phải không" Cho tôi dĩa cơm sườn chả giò.
Cô Hoa nói:
-Xời. Tối ngày chị cứ đọc ba cái vụ hù doạ khiến cho riết rồi không dám bỏ món gì vô miệng hết. Em thì cứ ăn tuốt luốt. Cơm tấm không có bì sao gọi là cơm tấm"
Chị Diệu ung dung nói:
-Bì làm ở đây chắc phải tốt hơn nhập cảng chớ. Tiệm ăn này nổi tiếng, họ không dám mua những vật liệu có hại đâu chị à. Tui nghĩ vậy đó. Thôi, đừng nghĩ tới mấy vụ đó nữa, ăn cho ngon miệng
Thấy mấy ngừơi này vừa chỉ chỉ trong thực đơn vừa nói nói, Nancy hỏi:
-Mấy you bàn chuyện gì mà sôi nổi vậy" có gì không ổn phải không" Giúp tôi gọi món nào ngon ngon nhá.
Chị Minh chỉ tay vô thực đơn, nói:
-Nancy gọi món này đi, cơm sườn chả giò, vừa ngon vừa an toàn. Uống cà phê sữa đá, ngon lắm.
Cô Hoa không thể im được, cô hỏi :
-Chị Minh. Chị mới la tụi em tránh bì này chừa bì nọ, thế sao chị lại gọi cà phê bột pha sẵn vậy" cũng nhập cảng chớ bộ. Bún nè, cũng là nhập cảng từ Trung Cộng đó. Nghe hôm trước chị nói bún trộn chất nhựa nylon phải không" rồi bánh tráng cũng trộn chất nylon nữa, thì sao"
Chị Minh ngẩng ra, rồi háy cô Hoa:
-Hỏi cắc cớ. Là tôi nói thế thôi chứ, món gì cũng sợ thì ăn cái gì" Thức ăn của hãng Mỹ cũng trộn cả đống hoá chất đấy, thì sao" Thôi thôi, úi giào thơm quá, thơm lừng lẫy, nào chúng ta cùng ăn nhanh nhanh lên nào.
Trở về sở, ai nấy có vẻ uể oải. Ăn no xong hai mắt chỉ muốn híp lại.
Cô Hoa móc cái điện thoại cầm tay ra, bấm bấm rồi nhìn chăm chú. Chị Minh đứng dậy ngó vói, thấy cô đang nhìn hình trong điện thoại, nét mặt giản ra, tươi tươi lên. Không bỏ lỡ cơ hội, chị Minh hỏi:
-Uí giời!. ngắm hình chàng đấy à" Chà, xem bộ tình tứ thế, chà, hình như có ai mới tuyên bố là "tôi muốn li dị phứt cho rồi " mới chỉ vài tiếng đồng hồ đã quên đi chuyện đau khổ rồi ư" Thế mới biết "tình là giây oan, trói buộc vô hình nhưng không thể thoát "
Chị Diệu nói:
-Như vậy thì biết cô Hoa yêu thương chồng đến bực nào rồi, thấy chưa, suy đi nghĩ lại, chắc chàng cũng hổng đến đổi nào, phải hông cô Hoa"
Hoa nói:
-Không hiểu mấy chị có chồng lâu năm có kinh nghiệm ra sao chớ sao chồng em hay chọc tức em. Nhiều lúc muốn cuốn gói về nhà Má rồi nghĩ lại, ảnh cũng thương em điên cuồng, hổng đành bỏ.
Chị Minh nói:
-Bỏ uổng. Thế, người ta bảo rằng "bỏ thì thương vương thì tội" là thế. Sao, chuyện gì thế" nói nghe nào.
Cô Hoa nói:
-Thì cũng chuyện vợ cũ của ảnh. Giống gì bả cũng réo ảnh hết trơn. Như hồi hôm qua, đáng lý tuần này ảnh hông phải rước con về, hai đứa tính đi xem xine, mua vé rồi, sửa soạn ra khỏi cửa thì bả gọi, ảnh bắt điện thoại, nghe xong, ảnh nói ảnh phải đi, đứa con bị bịnh bất tử, phải đem đi cho bác sĩ khám khẩn cấp. Rồi bỏ em đó, bỏ luôn hai vé hát, anh dông đi tới tối mịt mới về, mệt mỏi, nhào lên giường ngủ.
Em cũng hiểu con cái bịnh hoạn cha có trách nhiệm phải lo, nhưng chuyện như vầy xảy ra hà rằm, nhứt là vào những tuần không phải giữ con của ảnh. Giống như là bả ghen, hay bả ghét, hay bả tiếc" Bả không muốn chồng em đi chơi với em hay sao ấy. Hết đứa này tới đứa kia. Bả nữa. Có lần hồi mới cưới nhau, bả quên xin nghỉ để tới phi trường rước mẹ bả, cũng gọi, ảnh cũng chạy ra rước bà già, mẹ của vợ trước, đã vậy, máy bay tới trễ vì kẹt tuyết, giờ cơm để em ngồi đợi, rồi ăn một mình, nghĩ coi có ứa gan không chớ"
Chị Diệu nói:
-Rồi chừng về chàng năn nỉ, đè ra hôn vài cái, vuốt ve âu yếm một hơi, bủn rủn tay chân, cục giận tan ra như cục bơ trong chảo nóng, phải hông" Rồi đâu cũng vô đó phải hông" Đã nói trước, cô cũng đã biết trước, lập gia đình với người có con riêng thì cũng lãnh luôn trách nhiệm đó vì em phải chia xẻ chồng với con chồng, người ta phải nuôi con tới nó lớn, bây giờ than van gì".
Cô Hoa phân bua:
-Em đâu có biết trước. Cưới xong rồi mấy tháng sau mới biết mà, trễ rồi.
Chị Minh nói:
-Thì chịu vậy. Cô yêu chồng phải không" gật đầu, biết lắm mà. Như hôm nay đấy.
Thôi. Giây tơ hồng đã cột, có duyên phận với nhau, tu mấy kiếp mới thành vợ chồng kiếp nầy, đâu mà hở một cái là đòi li dị li dị, dễ vậy"
Ghen với chuyện quá khứ là điều không nên, chứ phải chi chồng mình ngoại tình có con riêng cả chục năm rồi mới khai ra thì đáng nói, như chuyện ông cựu Thống Đốc của tiểu bang Cali mình đây, gia đình đang yên ấm, đùng một cái nghe tin có nói báo có đăng, hai vợ chồng ly thân. Hôm nay, ông ta mới khai ra sự thật, là ổng đã có đứa con riêng với một nhân viên làm việc trong nhà hai chục năm, hai người tằng tịu lòi ra đứa con nay được mười bốn tuổi. Có con riêng với nhau mà bà ta vẫn còn làm việc cho hai vợ chồng tới bây giờ mới nghỉ, thử hỏi là vợ nào chịu nổi "
Thôi, cô hãy an tâm, mà "gánh luôn cái giang sơn nhà chồng" cho trọn đạo làm vợ, nghe chưa.
Chị Diệu ngẫm nghĩ, -sao chị Minh khuyên những lời khuyên, nghe như mơ hồ đâu đâu, chẳng hiểu cô Hoa có thấu hay không ta"
Trương Ngọc Bảo Xuân