Hôm nay,  

Phần 1

03/03/201100:00:00(Xem: 5187)

Câu đối tại đền thờ ba tướng kỵ binh Đào Chiêu Hiển, Đào Đô Thống, Đào Tam Lang thời vua Trưng.

(Tượng quận dương oai, tài tướng giỏi,

Bồ lăng tuẫn tiết,tỏ thần trung)

Ăn điểm tâm xong, mọi người lên xe. Thấy chim ưng bay lượn trên trời, Dã Tượng chạy vòng ra sau khu nhà ngủ, gọi nó xuống, lấy thư ra đọc. Đó là lệnh của Khu mật viện :

"Tìm cách bắt hoặc giết ba đứa họ Trịnh, rồi cho xe chạy ngược biên giới Tống".

A Tam nói với Dã Tượng bằng tiếng Việt:

– Nghe ông khách thuê xe 5 nói, công tử làm quan lớn với Mông cổ phải không"

– Nho nhỏ thôi.

– Nhỏ gì! Vạn phu trưởng là tướng quân rồi còn gì" Thế mà tôi không biết.

– Quân Mông cổ người nào cũng giỏi về thuật kị mã. Vậy công tử đánh xe ngựa chắc giỏi lắm nhỉ!

– Nếu anh mệt, anh chỉ đường để tôi đánh xe cho anh một đoạn.

A Tam mừng quá trao cương ngựa cho Dã Tượng.

Vừa lên xe, Dã Tượng nói với 5 nữ khách bằng tiếng Việt:

– Xin các chị ngồi cho chắc nghe. Xe chạy mau đấy.

Xe vọt như tên bắn. A Tam khen:

– Công tử là Vạn phu trưởng của Mông cổ có khác, nghệ thuật trị mã của công tử bỏ xa bọn tôi.

Thúy Hồng bàn bằng tiếng Việt :

– Bây giờ anh bảo A Tam đánh xe cho mình đi thẳng Độ khẩu, không ghé Côn minh, thì tên Trịnh Ngọc biết đâu mà tìm chúng ta"

Hồng Hoa phản đối:

– Chị em chúng tôi 7 người từng sống chết có nhau. Nếu anh đã ra tay tế độ thì xin cứu nốt hai đứa Tử, Lan trên xe kia một thể.

– Vậy thì được.

Chàng gò cương cho ngựa đi chậm lại. Khoảng hơn khắc thì chiếc xe 5 đã đuổi kịp. Tám ngựa hai xe, cùng gõ móng phi nước kiệu. Chợt A Tam chỉ về phía trước:

– Xin công tử trao cương xe cho tôi. Phía trước có đoàn kị mã đang chạy ngược chiều với chúng ta. Không biết họ là Mông cổ hay Đại lý.

Đoàn kị mã 10 người dần dần tới gần. A Tam than:

– Không phải Mông cổ. Tôi biết họ là ai rồi. Đám này thuộc võ lâm giang hồ có tên Hoa sơn ngũ hiệp. Họ gồm năm nam, năm nữõ. Năm cặp vợ chồng thường hành hiệp trên con đường này. Họ là người Tống, mặc áo theo ngũ hành. Cặp thứ nhất mặc áo vàng chồng tên Hoàng Hiệp, vợ tên Hoàng Nương; cặp thứ nhì mặc áo trắng, chồng tên Bạch Hiệp, vợ tên Bạch Nương.

Dã Tượng đã được Tuyên minh thái hoàng thái hậu giảng cho về kinh Dịch. Chàng đoán:

– Cặp thứ ba mặc áo đen, chồng là Huyền Hiệp, vợ là Huyền Nương. Cặp thứ tư mặc áo xanh, chồng tên Thanh Hiệp, vợ tên Thanh Nương. Cặp thứ năm mặc áo đỏ, chồng tên Hồng Hiệp, vợ tên Hồng Nương.

A Tam kinh ngạc:

– Ủa công tử đã biết họ rồi ư"

– Không! Tôi đoán ra mà thôi. Cũng như bẩy cô gái bên xe 5, cũng có tên theo thứ tự Hoàng, Bạch, Huyền, Thanh, Hồng, Tử, Lan.

Mười kị mã dàn ngang, chặn mất đường đi. Họ không phải kị binh, y phục của họ có năm mầu khác nhau. A Tam giải thích:

– Võ lâm Tống đấy. Những người này rất ghét Mông cổ. Võ công họ cao thâm vô cùng. Công tử phải dấu thân phận, nếu họ biết công tử là Vạn phu trưởng thì họ tàn sát không tha thứ!

Viên chỉ huy là một lão già, râu dài rất đẹp. Ông ta mặc áo vàng hỏi bằng tiếng Hán:

– Xe chở những ai" Đi đâu"

A Tam đáp:

– Thưa Hoàng Hiệp, chúng tôi thuộc hãng Phi mã, xe số 3 đi Độ khẩu, xe số 5 đi Côn minh.

– Ai là chủ thuê xe số 3.

Thúy Hồng chỉ vào Dã Tượng trả lời bằng tiếng Hán, âm Lâm An:

– Vợ chồng chúng tôi thuê xe này.

Nàng chỉ xe số 5:

– Hai xe cùng hãng, đi cùng chiều. Xe số 5 có hai con ngựa ốm, nên xe số 3 chở dùm 5 người.

Hoàng Hiệp chỉ vào Tô lịch thất tiên:

– Hai phu xe nghe đây: chúng tôi là võ lâm Trung nguyên. Vì quốc sự, chúng tôi phải cứu bẩy vị cô nương này. Hai người vui lòng đánh xe theo chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả thù lao nếu thời gian đi quá lâu. Còn các người không phục tùng thì chúng tôi phải dùng sức.

Tên Trịnh Ngọc hổ phù bài ra oai:

– Đại lý là thuộc quốc của Mông cổ. Tôi là Bách phu trưởng thuộc quyền của Thái sư Ngột Lương Hợp Thai chở cống phẩm dâng cho đại vương Hốt Tất Liệt. Đây là hổ phù chứng minh. Các người không được xen vào truyện này.

Một phụ nữ mặc áo hồng còn rất trẻ, Dã Tượng biết nàng tên Hồng Nương. Nàng dùng roi ngựa quật vào đầu Trịnh Ngọc một cái, kình lực rít lên vo vo, mặt y chảy máu đầm đìa trông thực thảm thiết :

– Bách phu trưởng đã là cái thá gì" Đi theo ta, bằng không ta chặt đầu.

Vợ tên Trịnh Ngọc quát:

– Chồng ta là Bách phu trưởng của Mông cổ. Còn mi chỉ là dân, mi không được hỗn.

– Ta cứ hỗn đấy, mi làm gì ta nào"

Hồng Nương nói rồi vung chưởng hướng tên Ngọc tát cái nữa. Mụ béo ị lách mình như con cá trạch, mụ vung tay tấn công Hồng Nương. Kình lực phát ra khá mạnh. Hồng Nương chuyển tay đỡ. Binhmột tiếng cả hai đều bật lui.

Mụ béo ị hô:

– Khoan!

Hồng Nương nhảy lùi lại.

Mụ béo ị quát lên:

– Bên ta chỉ có một người. Còn bên người tới một chục. Như vậy là quá bất công, các người cậy số đông áp chế chúng ta, như thế mà các người cũng xưng là võ lâm ư "

Hoàng Hiệp cười :

– Được ! Nếu mi thắng được Hồng Nương, chúng ta sẽ rời đây, để mi đi Côn minh. Mi xưng tên đi.

– Ta là Mỹ Liên, người Đại Việt.

Nói rồi mụ phát chưởng tấn công Hồng Nương.

Dã Tượng nhận ra võ công của Hồng Nương là võ công Hoa sơn, Trung nguyên. Còn võ công của vợ tên Ngọc là võ công Mê linh thuộc Đại Việt.

Hồng Nương cười nhạt, nàng hít hơi, phát một chưởng khá mạnh, gió lộng ào ào. Mụ Mỹ Liên trả lạibằng một chiêu Thiết kình phi chưởng. Đám võ lâm Trung nguyên thản nhiên đứng nhìn hai người đấu với nhau. Hoàng Hiệp quan sát trận đấu:

– Con mụ béo này công lực không làm bao, nhưng chiêu số của nó khắc chế chiêu số của Hồng Nương. Không biết Hồng Nương có thắng được thị không "

Hoàng Hiệp chỉ Dã Tượng hỏi A Tam:

– Gã này là ai"

– Họ là cặp vợ chồng mới cưới, buôn gia súc, thuê bao xe chúng tôi đi Độ khẩu. Họ không liên quan gì đến vợï chồng tên Bách phu Mông cổ.

Báchmột tiếng Hồng Nương bị trúng một chưởng, mặt nàng đỏ gay.

Trước khi đi Vũ Uy vương đã dặn Dã Tượng: chỉ khi nào nguy đến tính mệnh mới được xử dụng võ công. Vì vậy chàng ngồi im.

Đấu được mươi hiệp nữa, Hồng Nương cứ bị trúng đòn của mụ Mỹ Liên. Thúy Hồng nói sẽ:

– Không hiểu sao đám võ lâm Trung nguyên này lại đánh cướp bẩy chị Hoa. Em nghĩ thà để Tô lịch thất tiên bị đám võ lâm bắt còn hơn để họ tiếp tục bị bọn Mông cổ cầm tù.

– Được! Anh sẽ có cách.

Vừa lúc đó mụ Mỹ Liên ra chiêu Kình ngư quá hải, chiêu này tay phải đánh thẳng về trước, rồi bật lên trên, để hở hạ bàn. Dã Tượng hô lớn:!

Lạc diệp thu phân.

Đây là chiêu cước của phái Hoa sơn đá thẳng về trước. Hồng Nương đang thấy nguy cơ bị bại, có người nhắc một chiêu của phái mình thì không kịp suy nghĩ tung về trước một cước. Mụ Mỹ Liên bị trúng một cước bay bổng lên cao, rồi ngã lộn đi hai vòng. Tuy đau đớn nhưng mụ cố bật dậy, Dã Tượng hô:

Phi hoa, phi yến.

Hồng Nương bay tới phóng hai cước nữa, mụ Mỹ Liên bay bổng ra xa, không ngồi dậy được nữa. Hồng Nương điểm huyệt, rồi túm áo ném mụ lên xe.

Mụ Mỹ Liên ngoác mồm ra chửi :

– Tổ bà tụi bay. Con mụ Hồng Nương đâu có thắng được ta " Mụ thắng ta vì nhờ cái thằng trâu thui kia mách nước. Ta không phục.

Mụ chửi Dã Tượng bằng tiếng Việt :

– Thằng oắt con kia ! Mi với chúng ta là người Việt. Ta là Bách phu trưởng, còn mi là Vạn phu trưởng. Mi với chúng ta cùng là quan chức Mông cổ. Giữa mi với chúng ta không thù không oán, tại sao mi giúp bọn Hoa sơn mà hại ta "

Tuy xuất thân chăn trâu, nhưng nhờ thuở bé sống trong chùa nên Dã Tượng luôn nói năng cẩn trọng :

– Xin lỗi phu nhân. Tôi không phải Vạn phu trưởng. Tôi là người của Sứ đoàn Đại Việt. Hôm nay, đúng ra tôi đang định bắt trói phu nhân với chồng con phu nhân để cứu Tô lịch thất tiên, thì Hoa sơn ngũ hiệp xuất hiện. Vô tình Ngũ hiệp trợ giúp chúng tôi, vì vậy tôi chỉ nhắc Ngũ Nương vài câu mà thôi.

Mụ Mỹ Liên với Dã Tượng đối đáp bằng tiếng Việt, nên Hoa sơn ngũ hiệp không hiểu gì.

Lão già Hoàng Hiệp đến trước xe Dã Tượng cung tay:

– Không biết vị thiếu gia đại danh là gì " Thuộc môn phái nào mà lại biết cả võ công Hoa sơn, Đại Việt. Hoàng Hiệp này xin có lời đa tạ.

Thúy Hồng đáp thay Dã Tượng:

– Lão tiền bối! Chồng tôi họ Trần, tên Quốc Kinh, tôi họ Lý tên Thúy Hường. Chúng tôi là người Việt, chồng tôi biết rất ít tiếng Hán, mong lão tiền bối miễn chấp. Chồng tôi có học qua võ công Hoa sơn, nên thuận miệng giúp Ngũ Nương mà thôi.

Hoàng Hiệp chắp tay vái:

– Chúng tôi được lệnh bề trên mời bẩy vị tiên tử này về Bồ lăng mà thôi. Còn Trần công tử với tiểu cô nương có thể đi được rồi.

Hoàng Hoa hỏi Ngũ hiệp:

– Ngũ vị đại hiệp. Chúng tôi bị áp tải từ Khâu Bắc, Văn Sơn đến đây. Đường xá xa xôi, sao các vị biết chúng tôi bị nạn, mà đón đường ra tay tế độ"

– Bẩy vị Tiên tử! Người bề trên của chúng tôi có địa vị cực lớn. Người muốn làm thân với Đại Việt, nên sai chúng tôi cứu bẩy vị, làm lễ tương kiến với các danh nhân Đại Việt.

Thúy Hồng hỏi:

– Thưa lão tiền bối Bồ lăng có gần Hợp châu không"

Nghe Thúy Hồng hỏi, Hoàng Hiệp hơi bỡ ngỡ một chút rồi trả lời:

– Gần! Gần lắm.

– Chúng tôi định đi Độ khẩu, rồi lấy thuyền xuôi Hợp châu. Chúng tôi là người Việt, không thông thuộc đường lối. Xin lão tiền bối chỉ cho chúng tôi đường nào đi thuận tiện nhất. Hoặc nếu có thểcho chúng tôi đi theo được chăng"

Hoàng Nương mau mắn:

– Được chứ! Nhưng chúng tôi đi đường tắt, chứ đường thủy Kim sa giang tại Độ khẩu bị Mông cổ phong tỏa không đi được.

– May quá! Không gặp ngũ vị đây mà chúng tôi đến Độ khẩu gặp Mông cổ, ắt bị chúng bắt.

Hoàng Hoa vẫn lo lắng, nàng hỏi lại Hoàng Nương một lầnnữa:

– Phu nhân, tại sao các vị biết bẩy chị em chúng tôi bị nạn mà ra tay tế độ"

– Chuyện này về tới Bồ lăng, chúng tôi sẽ trình bầy với các vị cô nương sau. Xin cô nương yên tâm, chúng tôi là những người thuộc danh môn chính phái Trung nguyên. Chúng tôi với Đại Việt cùng sát cánh chống Mông cổ. Chúng tôi quyết không có hành vi khinh bạc với các vị cô nương đâu. Thôi chúng ta lên đường.

Ngũ Hiệp phóng tay điểm huyệt tên Trịnh Ngọc, Trịnh Long, rồi quẳng chúng lên xe 5. Hai tài công dường như quen với việc bị khống chế này; thản nhiên đánh xe rẽ vào rừng. Họ bỏ không theo đường về Côn minh nữa.

Đám người Hoa sơn chia làm hai toán, năm người đi trước, năm người đi sau hai chiếc xe. Dọc đường đám Tô lịch giữ im lặng, vì thực sự họ chưa biết nhóm Hoa sơn ngũ hiệp có tử tế với họ hay không. Nhưng bẩy người cùng yên tâm: dù sao võ lâm Tống cũng tử tế hơn bọn Mông cổ. Còn Dã Tượng cứ lầm lỳ đọc sách. Tới chiều, thì đến một thị trấn nằm bên bờ sông. Thúy Hồng hỏi Huyền Nương:

– Không biết thị trấn này tên gì" Sông là sông gì"

– Đây là Giang an. Sông này là sông Trường giang. Chúng ta đi đường tắt. Nếu chúng ta đến Độ khẩu, rồi xuôi Kim sa giang thì phải một ngày một đêm mới tới đây. Vì đi đường tắt nên chúng ta tới đây mau hơn.

Hoàng Nương ra lệnh cho Tô lịch thất tiên với Dã Tượng xuống xe. Vợ chồng Hồng Hiệp giải huyệt cho vợ chồng tên Ngọc và thằng con tên Long:

– Bọn bay là người Việt, đất Việt là đất anh hùng mà bọn bay bỏ tổ tiên, bỏ đất nước đi theo Thát đát. Đúng ra thì ta cho bọn bay mỗi đứa một kiếm, rồi quẳng xác xuống sông. Nhưng chúng ta là người hiệp nghĩa, chúng ta mở cho bọn mi một sinh lộ. Vậy bọn mi phải trở về đất Việt làm ngoan dân. Nếu bọn mi còn theo Mông cổ thì lần sau bắt gặp chúng sẽ không tha.

Hoàng Hiệp vẫy tay nói với A Tam và A Ngũ:

– Thôi! Hai anh về thôi.

A Tam, A Ngũ chở bọn Trịnh Ngọc, đánh xe quay về.

Thúy Hồng là người rất tinh tế, nàng thấy rõ ràng Tô lịch thất tiên được giải thoát, thời gian về cố quốc không bao lâu, mà dường như các nàng thản nhiên.

Có mấy người từ bến sông đón Hoa sơn ngũ hiệp. Họ hỏi:

– Thành công rồi à"

Hồng Nương vui vẻ:

– Dĩ nhiên.

Nàng nói với Tô lịch thất tiên:

– Mời bẩy vị tiên tử xuống thuyền. Chúng ta đi Bồ lăng bằng đường thủy, đỡ mệt hơn đi bằng xe ngựa. Tới Bồ lăng, người trên của chúng tôi sẽ nói rõ lý do tại sao chúng tôi cứu bẩy vị.

Nàng nói với Dã Tượng:

– Trần công tử. Mời công tử và phu nhân xuống thuyền. Chúng tôi đưa nhị vị tới Bồ lăng. Rồi nhị vị từ Bồ lăng sẽ dùng ngựa đi Hợp châu.

Con thuyền khá lớn. Hoàng Nương ra lệnh cho thuyền trưởng:

– Sư đệ dành một khoang lớn cho bẩy vị tiên tử. Dành một phòng lịch sự cho Trần thiếu hiệp và phu nhân.

Dã Tượng than thầm:

– Lại phải làm chồng hờ Thúy Hồng nữa rồi.

Chợt nghĩ ra một kế, Dã Tượng nói với Hoàng Nương:

– Phu nhân! Cô vợ của tôi vốn là nòi ca hát. Nàng thấy bẩy vị tiên nga này có tay tiên âm nhạc, nên muốn ở chung để học thêm. Xin phu nhân giúp cho.

– Được!

Dã Tượng thoát khỏi làm chồng hờ Thúy Hồng thì mừng chi siết kể. Tuy Dã Tượng với Tô lịch thất tiên ở riêng, nhưng khi ăn uống lại cùng ở khoang chính của thuyền. Nhờ ở một mình suốt ngày, Dã Tượng không luyện Vô ngã tướng Thiền công thì đọc sách. Chàng đã đọc được Lục Thao, Tam Lược, Tôn Ngô binh pháp, ngay cả Tứ thư, Ngũ kinh.

Thúy Hồng kinh ngạc vô cùng, vì hôm khởi hành từ Thăng long, Dã Tượng chỉ đọc được những bản văn thông thường như quyền phổ, nội công tâm pháp. Còn thơ văn, ngay đến mấy câu thơ trong quẻ xâm chàng cũng không hiểu nổi. Về đàm thoại thì chàng chỉ nói được những tiếng thông thường. Thế mà sau một thời gian ngắn, chàng đã đọc được những bộ sách triết lý quân chính. Chàng đã đủ ngôn từ thảo luận chính sự với Hoa sơn ngũ hiệp.

Thuyền đi hai ngày hai đêm thì tới địa phận Bồ lăng. Bồ lăng là ngã ba sông Trường giang với Ô giang. Thuyền vừa tới nơi, thì Hoàng Hiệp được tin báo:

– Tổng trấn Tứ xuyên là Vương Kiên vừa tới hôm qua. Người đang chờ Hoa sơn ngũ hiệp.

Hoàng Nương vui vẻ:

– Thế thì may quá, chúng tôi không phải đi Hợp châu.

Nàng nói với Tô Lịch thất tiên bằng lời lẽ khách khí:

– Bẩy vị tiên tử. Chính Vương Tiết độ sứ đã nhờ chúng tôi cứu bẩy vị. Vậy xin bẩy vị thay y phục, trang điểm rồi vào dinh gặp người.

Nghe đến tên Vương Kiên, Tô lịch thất tiên như cất được gánh nặng trên vai. Bởi từ hôm bị Mông cổ cầm tù, bẩy nàng từng nghe nói đây là một nho gia, một người đọc sách cầm quân. Vương từng thắng Mông cổ nhiều trận, hơn nữa ngăn không cho Mông cổ từ Đông xuyên, Tây xuyên tiến ra Kinh châu. Hoàng Hoa nói với các em:

– Chúng ta thoát nạn rồi.

Nàng hô cả bẩy chị em cùng quỳ gối:

– Chúng tôi bị rợ Thát đát bắt gần một năm nay. Khổ nhục, muốn chết không xong, muốn sống không nổi. Nay được Ngũ hiệp giải cứu, xin nhận một lạy này, tỏ lòng tri ơn.

Thúy Hồng để ý thái độ, nét mặt bẩy người dường như gượng gạo, chứ không thực tình.

Ngũ hiệp cùng vung tay, kình lực không cho Thất tiên qùy:

– Chúng tôi vì tình Tống Việt liên binh mà ra tay. Xin bẩy vị không nên nhẹ thể.

Mục đích chuyến đi của Dã Tượng là đại diện cho Vũ Uy vương đến Hợp châu gặp Vương Kiên để phối hợp Tống-Việt chống Mông cổ. Không ngờ bây giờ Vương Kiên lại đến đây. Chàng cố uốn giọng Lâm an nói với Hoàng Hiệp:

– Thưa tiền bối, ở mãi Đại Việt, mà chúng tôi cũng đã nghe danh Vương Tiết độ sứ. Người trấn vùng Thục, Đông xuyên, Tây xuyên, đánh Mông cổ nhiều trận long trời lở đất. Xin Hoàng Hiệp nói với Vương Tiết độ sứ cho chúng tôi được diện kiến để tỏ lòng hâm mộ được không"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.