Tiếng nhạc thiều ai trỗi khúc ca"
Gương Xuân lồng lộng khắp sơn hà
Đầu cành phượng tím chim vui hót
Trước cổng mai vàng bướm lượn qua
Man mác hương mùa tràn vạn nẻo
Bâng khuâng giấc mộng ngập hồn hoa
Đã bao xuân ấm qua rồi nhỉ"!
Cảm cựu càng thêm nhớ thiết tha!...
Đan Phụng
*
Hương Tóc Trưng Vương
(Tặng những người đẹp một thời áo trắng Trưng Vương)
Cô bé ạ, lòng anh tha thiết lắm
Bởi vì em, cánh bướm lúc tan trường
Hồi hộp anh chờ trước cổng Trưng Vương
Để nhìn trộm dáng thiên thần áo trắng
Em bước chậm, má hồng lên với nắng
Miệng cười vui đang cùng bạn truyện trò
Mắt nai hiền chưa gợn chút sầu lo
Trong sáng quá dưới làn mi diễm lệ
Lòng rộn rã anh bước sau cô bé
Ngó bâng quơ như thể rất vô tình
Nhưng bé ơi, anh đã thấy lòng mình
Đang âm ỉ những cơn dài địa chấn
Trong gió thoảng, hương tóc em mùi mật
Như ong vàng, anh quấn quýt theo hương
Em cứ ngây thơ thế nhé, Trưng Vương
Để kỳ diệu tình thơm từ hương tóc.
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
*
Tháng Sáu Mưa Bay
Sài gòn bây giờ mùa mưa tháng sáu
Những cơn mưa xưa quen thuộc đi về
Chỉ mỗi mình ta bỗng thành xa lạ
Từ em đi rồi ngày tháng .... u mê
Sài gòn bây giờ mưa còn ướt áo
Giọt mưa vấn vương buốt thấm vào hồn
Kỷ niệm một thời hắt hiu qúa khứ
Đêm đưa nhau về mình đã trao hôn
Sài gòn bây giờ mưa giăng xóm nhỏ
Em còn bên song chiếc bóng đợi chờ
Tiếng mưa lạnh lùng buồn rơi trên mái
Ta lạc bên đời ngày tháng chơ vơ
Sài gòn bây giờ mưa trong kỷ niệm
Ta đi dưới mưa buốt lạnh ngậm ngùi
Một thuở xa người lãng quên ký ức
Đời vắng em rồi... còn có gì vui!
Khiếu Long
*
Tịch liêu
Hạnh phúc thoảng qua phút hẹn hò
Bao nhiêu dan díu bấy phiền lo
Ba sinh lỗi hẹn chưa duyên nợ
Một kiếp phù du lỡ chuyến đò
Gió sớm heo may chờ nhạn tín
Gác khuya trở lạnh đợi tàn tro
Biết ai tri kỷ mà tâm sự
Thơ viết tặng người cũng đắn đo
Hồ Công Tâm
*
Vết Xưa
Con đường thuở ta về
Chiều mùa Thu lá đổ
Anh nghe còn bỡ ngỡ
Một chút tình thân quen...
Tìm về trong dĩ vãng
Một hình dáng em yêu
Đường xưa của những chiều
In gót giầy kỷ niệm
Em có nhớ không em
Anh một thời câm nín
Em bao lần hờn dỗi
Với những lời yêu đương
Những đêm mưa hò hẹn
Chất ngất men tình cay
Ngọt ngào thơ anh trải
Ru nồng giấc em say...
Đôi ta trọn vòng tay
Trong dáng nhỏ em gầy
Cho nhau những nụ hôn
Bờ môi ghì đắm đuối
Còn đâu đường xưa cũ
Một thuở đã đi qua
Đời giờ đã hoang vắng
Tình giờ đã chia xa
Con đường thuở ta về
Chiều nay trên lối cũ
Còn mình anh lê bước
Trên từng nỗi cô đơn.
Hoàng Vũ
*
Khúc Tình Buồn
Bên trời nửa mảnh trăng treo
Tình phai như nắng tàn theo cuối ngày
Gió đông chợt lạnh vai gầy
Xứ người vẫn bước chân này thênh thang
Tình xưa còn có vương mang"
Đôi khi chợt gặp, nhỡ ngàng nhìn nhau
Mắt người vẫn thế, ngàn sau
Họa Ô thôi bắc nhịp cầu ta sang
So dây chùng phím cung đàn
Tình buồn như lá rơi vàng chiều đông
Dặn lòng, cứ bảo là không
Không yêu... không nhớ.... không mong... không chờ
Nỗi niềm rơi xuống vần thơ
Bồi hồi... bất chợt... ngẩn ngơ... khóc òa
Đường xưa từng bước chân qua
Bóng hình cũ, đã nhạt nhòa chân mây
Thanh Thuỷ
*
Mưa Trong Nắng
Nắng rất gắt lúc ban trưa
Giật mình ngoảnh lại bỗng mưa trắng trời
Dịu dàng em nép vào tôi
Tôi chẳng nép, hứng mưa rơi vào mình
Em và tôi chẳng vô tình
Mưa vẽ thành giọt có hình trái tim
Nghĩ gì em cứ lặng im
Bồi hồi những ngón tay tìm tới nhau
Lạ chưa mưa cũng có màu
Mưa trong nắng có gì đâu ngỡ ngàng
Mưa từ khắp chốn mưa sang
Mưa trong nắng, nắng rất vàng trong mưa
Tiết trời đang vụ làm mùa
Mưa reo hạt ướt có chừa ai đâu
Dầm mưa dãi nắng bấy lâu
Thương em máu ứa trên đầu ngón tay
Vừa mưa, vừa nắng nên say
Tình yêu như trái chín cây hồng hào
Bạt rừng mở đất gian lao
Ngón tay em đã nói bao nhiêu rồi
Mai này mỗi đứa một nơi
Thêm vào nỗi nhớ: mưa rơi trong lòng.
Hà Thiên Sơn
*
Nốt Nhạc Buồn
Rồi như một nốt nhạc buồn rơi.
Tôi đến chung thân với cuộc đời.
Đam mê, sầu đắng, yêu thương, giận.
Muôn kiếp tình si đổ xuống tôi.
Tôi đã yêu thương đến rã rời.
Đã mềm môi khóc hận chia phôi.
Đã vui hoen lệ giây xum họp.
Đã sống tràn như chén rượu mời.
Rồi khi đời cạn chén tình tôi.
Lòng không không cả tiếng mưa rơi.
Không câu ly biệt qua thềm gió.
Không một ai còn nhớ đến tôi.
Tôi cũng không buồn nhớ đến ai.
Cô đơn chung một chuyến đi dài.
Non xanh gối lẻ, trăng sao bạn.
Suối vắng đàn êm, nhạc lá rơi.
Bỏ mặc hoa bay, bỏ mặc đời.
Bỏ trời, bỏ đất, bỏ luôn tôi.
Quay lưng với cả bao tiền kiếp.
Đóng cửa tương lai tiếng gọi mời.
Chỉ có riêng ta trọn phút này.
Muôn trùng hiện hữu giữa tâm ngay.
Đập tan hư ảo, xô tan mộng.
Diện mục ngàn xưa vẫn bản lai.
Người đến như hoa lá đến kỳ.
Khi hồn tôi mọng chín sầu bi.
Đưa tay hái đoá thiên niên kỷ.
Nốt nhạc ngời vang khúc Thánh thi.
Lê Đình Viễn Lan
*
Đêm Về Thăm Sài Gòn
Đêm về thăm lại Sài gòn
Chân còn in rõ chưa mòn dấu chân
Tần ngần một chút tần ngần
Lá rơi mái phố như gần như xa
Tiếng rao đêm vẫn thật thà
Sương còn tinh khiết sân nhà đầy sương
Đứng im một chút bên đường
Nghe đời gõ nhịp theo dương cầm buồn
Sài Gòn đêm với thủy chung
Người đi, người ở chờ mong một ngày
Về Sài gòn trong đêm nay
Đêm không nắng rớt mà cay mắt mình.
Trần Kiêu Bạc
*
Thơ Đấu Tranh - Phạm Thanh Phương phụ trách
Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Thơ Đấu Tranh tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng. Phạm Thanh Phương
Lính Nghĩ Gì"
(Thương về ngày Quân Lực VNCH 19- 6)
Một thủa kiêu hùng, vương khói súng
Vo tròn xương máu, giữ quê hương
Tang bồng hồ thỉ, thân trai trẻ
Ong bướm về vui vạn nẻo đường
Một buổi thu về, tràn bóng giặc
Quê nghèo tất tưởi, nát tin yêu
Non sông tang tóc vương sầu ải
Hoa lá, cỏ cây hận tiêu điều
Sóng bạc cất cao, đời ly quốc
Bâng khuâng, giá lạnh chốn tạm dung
Anh em hội ngộ, dòng huyết lệ
Nắn lại cho nhau, phím tơ chùng
Đường về quê cũ vẫn hoài xa
Khắc khoải tình chung mắt lệ nhoà
Lênh đênh một gánh, sầu cố quốc
Hồn mãi lung linh, vọng san hà
Tiếng trống năm xưa còn réo gọi
Mầu đời, sắc tóc nhuộm mây, sương
Đớn đau, cuộc chiến còn dang dở
Cuộn sóng tin yêu, nối đoạn trường.
Phạm Thanh Phương
*
Bản Trường Ca Mười Tám
(Riêng gởi về những người yêu quê hương, dấn thân trong công cuộc đòi Tự Do Dân Chủ và đang bị giam giữ trong các trại tù cộng sản tại Việt Nam)
Hỡi các bạn, đừng quên người trong ngục
Đảng cầm tù như Cha Lý, Công Nhân
Bởi khát quyền người, bởi không khuất phục
Chế độ độc tài bán nước, buôn dân!
Họ, những người tù vì yêu xã tắc
Giận đảng độc tài tàn phá non sông
Chấp nhận gian nan, thiệt thòi, cay đắng
Khêu lửa Tự Do, cần những tấm lòng ...
Ơi, những tấm lòng yêu thương tổ quốc
Yêu quê hương như yêu chính thân mình
Ơi, những trái tim trung thành, đảm lược
Đứng lên nào, dựng lại một bình minh!!!
Và những tấm lòng hồn trong, trí sáng
Nhận định gian manh, chính trực quanh mình
Để giữa hoả mù nhìn ra bẫy, cạm
Để chẳng dại khờ trước bả phồn vinh
Để những người như Công Nhân, Cha Lý
Đan Quế, Hồng Sơn, Lê Chí, Vũ Bình
Và để máu xương không là lãng phí
Của triệu con người cương trực, hy sinh!!
Ở trong nước xin kiên cường dũng cảm
Đứng vùng lên mà dời chuyển núi sông
Đừng sợ nữa vì xe tăng đại bác
Cũng vô phương khi dân tộc chung lòng
Ở hải ngoại đừng mắc mưu thua trí
Đảng cốt tung ra lừa mị dân lành
Sợ chống đảng, đảng vỡ tan thành lũy
Đảng xúi chống Tàu, chuyển hướng đấu tranh
Đảng mà chết thì Tàu nào còn đó
Chính đảng cõng Tàu đến đất nước ta
Đảng vay của Tàu bao nhiêu súng đạn
Để cướp miền Nam, để giết dân nhà
Để đảng an nhiên đè đầu thống trị
Và cướp của dân từng giọt máu hồng
Đảng rất sợ ngày toàn dân quyết chí
Cùng đứng lên đòi toàn vẹn núi sông!!!
Bởi đảng biết khi ta vì trách nhiệm
Vì quê nhà, vì phúc lợi toàn dân
Thì thế giới, người yêu Chân - Thiện - Mỹ
Sẽ góp tay công đạo lúc ta cần ....
Đảng đang sợ, đảng vô cùng khiếp sợ
Sợ ba miền liên kết lại cùng nhau
Sợ tôn giáo như hoả sơn bùng vỡ
Thì đảng tan như bọt nước chân cầu
Đây là lúc hỡi toàn dân, đoàn kết
Ta đấu tranh đòi quyền sống con người
Vì chính nghĩa, nếu mà ta có chết
Chết liệt oanh lưu lại tiếng thơm đời
Ta đã nợ quê hương và dân tộc
Nợ những anh hùng hiến máu xây quê
Và ta nợ những người đang tù ngục
Xin đừng quên họ nhé, hãy thương về....
Ngô Minh Hằng
*
Mùa Thu Cuộc Đời
Có vài chiếc lá ươm vàng lá
Có chút mây che thấp buổi chiều
Ta vẫn hàng ngày trong vội vã
Đời thường quen sống cảnh buồn hiu!
Sáng lên xe trời còn tối mịch
Free way nhấp nháy ánh đèn đêm
Chiều về trong nắng ngày sắp tắt
Quên lời tha thiết gởi cho em ...
Mùa lá vàng nào trên đất Bắc
Thăn tù - lên líp vụ thu đông
Đôi khi chống cuốc nhìn mây thấp
Chuồn chuồn bay - nhớ Mẹ nát lòng...!
Gãy kiếm giữa hè thân trơ trọi
Cô bồ tình nghĩa cũ Văn Khoa
Năm năm vẫn ý trông chờ đợi
Gạt lệ - hay cười lên xe hoa!"
Bạn bè về sớm tin cho biết
Một chút tầm thường cuộc bể dâu
Nước mất nhà tan còn thê thiết
Sá gì cô bé để buồn đau!!
Ta nhìn chiếc lá vàng rơi rụng
Soi gương tóc đã trắng mái đầu
Tuổi đời thu vẫn nhiều khoảng trống
Ước vọng như chiều - mây trắng phau
Thy lan Thảo
*
Anh Sẽ Về
Anh không trở về từ chiến trường xưa,
Yêu vội vã, bên em đôi ngày phép,
Tuổi đôi mươi chuyện tình mình rất đẹp,
Anh không trở về từ chiến trường xưa!
Anh không trở về sau ánh bình minh,
Chiến trận đêm qua đỏ lừ máu giặc,
Chinh phụ đợi chờ rầu lòng, mỏi mắt,
Anh không trở về sau ánh bình minh!
Anh không trở về nắng gắt trời trưa,
Lúc xáp lá cà đôi bên mệt lử,
Chung giọt máu đào đánh nhau rất dữ,
Anh không trở về nắng gắt trời trưa!
Anh không trở về đi giữa hoàng hôn,
Bóng tối cuộc đời đan xen nỗi chết,
Nhớ lạnh cắt da núi rừng Bắc Việt,
Anh không trở về đi giữa hoàng hôn!
Anh không trở về tay trắng tay trơn,
Một thuở kiêu hùng đã thành quá khứ,
Việt Nam anh yêu theo từng nhịp thở,
Anh không trở về tay trắng tay trơn!
Nghe đây nè: Anh muốn nói cùng em,
Anh sẽ về ngày quê hương quang phục,
Anh sẽ về với tinh thần bất khuất,
Cùng góp tay xây dựng lại cơ đồ.
ANH SẼ VỀ! Không phải chỉ là thơ!
HoàngYến
*
Gửi Ông Hát Ô
Ông hởi, Ông hời, Ông hát ô
Sao không liêm sỉ, sống xô bồ
Ông quên tủi nhục trong tù ngục
Hận thấu trời xanh - lũ giặc Hồ...!
Ông nhớ không Ông - ngày gãy súng
Trời Nam mây phủ cả màu đen
Đâu phải toàn quân đều chịu nhục
Rũ áo phong sương trước lệnh hèn...
Ngàn năm hùng sử khuyên son rạng
Phú, Vỹ, Hai, Hưng, Nam ...quy thần
Còn biết bao gương hùng chói sáng
Không hàng - thà chết nát tan thân...
Dù - Biệt Động - Sư Đoàn 18
Tất cả quân binh chủng Cộng Hòa
Đều có anh hùng không khuất phục
Can trường hát khúc nhạc hùng ca...
Ông đã đi vì chữ Tự Do
Bỏ lại quê hương lũ giặc Hồ
Ra đi đâu phải qua sông Dịch
Lòng vẫn mong xây lại cơ đồ...
Nhưng mà tới Mỹ mới mấy năm
Bể hoá nương dâu - bụi cát lầm
Thì nhớ làm chi lời minh thệ
Trước Nghĩa Trung Đài - chuyện xa xăm...
Rủng rỉnh đô la - trí bỗng cùn
Ông quên tội ác giặc cuồng hung
Ông quên đất Việt đang rên siết
Đời sống ngập sâu tận đáy bùn...
Áo gấm Ông về thăm Việt Nam
Mặt hếch vênh vênh với xóm làng
Công an - phường khóm Ông chiêu đãi
Quên nhục ngày xưa - cứ tưởng sang
Ông hát ô - ơi hỡi Ông ơi!
Sĩ khí Ông đem liệng mất rồi
Rượu ngon, gái đẹp - tâm mê mẩn
Thì nhớ làm chi chuyện đổi đời...!
Cử Bảy
*
THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN
CHUYỆN TÙ
Chuyện chốn tù lao
Tưởng tượng làm sao!
Khó tin làm sao!
Đổi quần đổi áo
Được vê thuốc lào
Cuộn vào giấy báo
Quản giáo bất nhân
Cùm tới thối chân
Có người thiệt thân!
Còn lũ tù nhân
Chọc mắt cắt gân
Giết nhau tàn nhẫn!
(1981)
NGƯỜI CAO
Người cao hạ thấp vẫn cao
Kẻ thấp, đề cao vẫn thấp
Tuyên truyền đảo điên là không đáng chấp
Toàn dốt ngu thán phục, nhục làm sao!
Lịch sử đâu phải chuyện tào lao
Để chúng bay tha hồ lếu láo
(1986)
CÓ NHỮNG CON THUYỀN
Có những con thuyền đầy ước mơ vỡ đắm
Có những phương trời rỏ máu mắt đăm đăm
Có dáng thân yêu trong đất im nằm
Có hối tiếc trong tim này ai oán lắm
Đâu cả ngàn đêm mắt không hề nhắm"
Đâu vạn bình minh lao ngục tối tăm"
Đâu triệu nấm mồ chôn triệu khối hờn căm"
Câu giải đáp đen ngòm như vực thẳm!
Bằng phong ơi, gió buồn vạn dặm
Vầng trăng quê hoen máu xa xăm
Tất cả tàn theo dấu tháng năm
Cờ rũ giữa tâm hồn tôi đã cắm!
(1987)
MỘT ĐÊM THỨC
Một đêm thức trắng làm thơ
Sáng dậy lờ đờ, lảo đảo
Bê bát cơm tù thiểu não
Nhớ ra phải sống để chờ
Thi nhân chó đói vật vờ
Đảng vẫn rình mò lo sợ !
(1987)