Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ: Khổ Thân Cho Kiếp Con Trai
Trương Ngọc Bảo Xuân
-Kỳ rồi mấy bà nói xấu chúng tôi, hôm nay tôi phải phục thù. Ông Xuyến tỉnh bơ khơi khơi nói tiếp:
-Nghe đây các chị các em, nỗi lòng của đấng mài râu, người xưa thì "mài râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao" còn chúng tôi đây thì ngày nay xài bằng dao bào lụt cho nên râu không được láng cóng, áo quần chẳng ai thèm ủi cho nên không bảnh tẻn, nghe đây tâm sự của các vị làm chồng, tôi cũng đọc trên internet này:
Làm Chồng
Bẩm sinh ta đã ... hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Từ khi xuất giá thành cô ... "sếp sòng"
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì ...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị đì ... lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần ... tù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba bốn job để ... bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống ... Triển Chiêu
Ngày nay thì tựa lão tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì ... stock đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Tiền đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa ...
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh ... ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta ... bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng, bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt ... mới tuần trước ... lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày đi chơi vòng vòng
Đêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng ... mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang
Cũng không chữa hết bịnh nàng hay la
Khi ta làm hết việc nhà ...
Tự nhiên nàng khoẻ, tức là ... ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện ... có con
Nàng "hứ" một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ, ... tu cha cho rồi ...
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có ... nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu,
"Nhì trời, nhất vợ" làm câu ... răn mình
( Sưu tầm trên net, tác gỉa: Kylam Doan"""")
Có hả lòng chưa, mấy hoàng hậu mấy nương nương" Uí giời! tôi chỉ đọc ra thôi mà đã mệt bỏ xừ!
Cô Hoa cười ha hả, hỏi:
-Chú Xuyến ơi, nói vậy mà có thật lòng hông đó" Hay là lời bãi buôi ngoài miệng nhưng khi hiểu thì phải hiểu ngược và khi làm cũng phải làm ngược" Theo cháu thấy trong mấy gia đình cháu gặp, gia đình nào cũng vậy, ai được hai phần của bài thơ nầy thì cháu cùi sứt móng liền tại chỗ hà hà hà…
Cô Hồng "mới có chồng" thì cười mỉm chi beo, thỏ thẻ:
-Ai lại thế ai lại thế… cũng phải để chồng có cái quyền chủ gia đình chứ. Ăn hiếp chồng là không có tôi!
Cô Hoa nói:
-Hôm trước trong chợ đứng đợi gọi số để mua thức ăn "tiểm xẩm" kế em có đôi vợ chồng trẻ, tại đứng gần quá nên nghe rõ ràng chứ chẳng phải muốn nghe lén à, nghe anh chồng dặn vợ -anh muốn ăn món đó… món đó… món đó… một dọc món, cô vợ gật gật lia lịa rồi thì nàng bước tới quầy bán thức ăn mua y chang, chỉ mua những món mà anh chồng nhỏng nhẻo dặn vợ mua, ngoài ra chẳng thấy món nào nàng mua cho nàng hết.
Chị Minh gật gật, phụ họa:
-Đúng đúng, thế mới phải. Tôi thuộc lớp già, vừa già vừa xưa, dù cả hai vợ chồng cùng đi làm, về nhà tôi cũng là người vô bếp nấu cơm. Để ông chồng tôi vào bếp thì tôi mệt thêm. Mệt dọn dẹp. Ông ta nấu xong bữa cơm bày bầy hầy ra bếp, dọn dẹp đổ quạu mất công, lúc ấy mới là mất công cằn nhằn. Thôi, để cho tôi làm người vợ thiệt thòi cho êm cửa êm nhà. Bài thơ ông kế đó hả" chuyện phong thần!
Ông Xuyến liếc nhìn chị Minh, miệng mỉm cười.
Trương Ngọc Bảo Xuân