Huỳnh V.Sơn - Miller NSW
Đọc Sàigòn Times số tuần này tôi thấy có nói đến những lý do khiến thủ tướng VC Phan Văn Khải bị căng thẳng, mất tự tin và thiếu tự nhiên: "Ông Phan Văn Khải tuy mang tiếng là quốc khách của Hoa Kỳ, nhưng ông đã quá căng thẳng, mất tự tin và thiếu tự nhiên đến mức độ đáng thương hại. Lịch sử ngoại giao Hoa Kỳ chưa hề phải tiếp đón những vị quốc khách đáng thương như vậy bao giờ" (SGT 7/7 tr.17). Điều này tôi thấy rất đúng, nhưng tôi xin được bàn rộng thêm một chút. Đầu tiên tôi phải thừa nhận là chẳng riêng gì ở Mỹ, Canada, mà ngay ở Úc, ông Phan Văn Khải cũng hoảng hốt mất tự tin, với gương mặt, ánh mắt vụng trộm lén lút đúng như một chính khách Úc (tôi tạm giấu tên) đã nhận xét "generally bloody sneaky VC". Tuy nhiên tôi không đồng ý khi ông Ted Graham cho rằng, "từ 10 đến 20 năm nữa, các lãnh tụ CSVN mới có thể có được phong thái ngoại giao cần thiết". Theo tôi nghĩ thì khi nào chế độ CS còn tồn tại ở VN thì khi đó, những người lãnh tụ CS (và cả con cháu họ nữa) còn vĩnh viễn giữ nguyên cái bản chất bloody sneaky đầy mặc cảm tội lỗi (guilty ego hay guilty syndrome). Mặc cảm tội lỗi này chỉ tạm thời mất đi khi họ ngồi chung với nhau giữa những người đồng hội đồng thuyền, cùng tội lỗi như nhau. Còn một khi tiếp xúc với thế giới văn minh thì trong thâm tâm, mặc cảm tội lỗi này lại nổi lên và hiện ra trên nét mặt, qua cử chỉ ngôn ngữ. Tôi xin kể câu chuyện của một vụ án đứa con gái giết cha vì tiền để qúy vị thấy được mặc cảm tội lỗi truyền từ đời cha mẹ đến con cháu như thế nào.
Có một ông bố mang tiền đi mua trâu. Giữa đường ghé lại nhà đứa con gái ngủ một đêm rồi mất tích. Thì ra cô con gái thấy cha ôm một bọc tiền, lòng tham nổi lên, cô ta cắt cổ cha rồi chôn xác cha vào bụi chuối sau nhà. Mấy tháng sau, con trai ông cụ ra nhà chị gái (là thủ phạm giết cha) chơi và hỏi thăm xem cha đi đâu mà lâu không về. Chị gái nói dối là không biết, và giữ câu em ở lại ăn cơm. Đến khi làm cơm, thấy ông cậu ruột lúng túng cắt tiết gà không chết, thằng bé con của người chị gái hồn nhiên nói với cậu: "Cậu dốt quá, cắt tiết gà cũng không nổi. Mẹ cháu hôm trước cắt tiết ông một phát, ông chết ngay". Thế là câu chuyện đổ bể, mẹ nó bị tử hình vì tội giết người cướp của. Còn thằng bé con thì chẳng bao giờ có hạnh phúc. Nó mang trên mình hình phạt dành cho bà mẹ, lớn lên mang theo cái mặc cảm của kẻ phạm tội. Lúc nào nó cũng nhút nhát, lén lút, luôn cảm thấy ăn năn dù nó chẳng biết mình phạm lỗi gì... Đó, chuyện chỉ có vậy, nhưng qua đó, tôi nghĩ, thế hệ của những người như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Phan Văn Khải... là thế hệ của những kẻ phạm tội giết chết không biết bao nhiêu người lương thiện, tham nhũng hối lộ suốt cả mấy chục năm trời nên luôn luôn mang mặc cảm tội lỗi guilty syndrome và mặc cảm đó sẽ truyền cho chính con cháu của họ là những người sinh ra đã mang theo một nỗi buồn một sự mặc cảm tội lỗi bẩm sinh. Họ chẳng bao giờ hạnh phúc mà con cháu của họ thì cũng vậy. Nỗi buồn luôn đè nặng trên vai họ. Dù họ có cố gắng xoay sở thế nào đi chăng nữa họ cũng chẳng thể hạnh phúc được trong tâm trí...
*
Phải chăng thiếu 1 mắt xích chống Cộng tại VIC rồi sao"!
Hoàng T. Ng. - Footcray VIC
Tôi là một trong số mấy chục người ở Melbourne muốn biểu tình chống văn công VC nhưng không được, nên viết vội thư này, sau khi đã hỏi qua một số bà con ở đây thì biết là BCH của Victoria đã không quyết định biểu tình chống văn công VC mà chúng tôi thì dân đen nên không biết được lý do tại sao lại có quyết định này. Cứ như những gì tôi nghe được, thì ở trên Sydney với Melbourne mình xưa nay làm việc rất nhịp nhàng, trên đó biểu tình thì dưới này mình cũng biểu tình, có vậy nên mình mới chiến thắng được cái TV của CS trên đài SBSTV. Tuy nhiên cái lần này thì truyền thống đó bị hỏng, và một mắt xích chống cộng xem ra bị thiếu mà không biết vì sao thiếu. Chúng tôi chỉ nghe được tin tại Sydney đã có một cuộc biểu tình rất thành công. Trong khi đó không hiểu tại sao ở Melbourne không thấy BCH mình ra thông báo hay kêu gọi đồng hương đi biểu tình chống văn công VC như mọi khi như vậy là thế nào. Do đó, buổi trình diễn của văn công VC tại Dallas Brook Hall, đã có một số bà con trong đó có tôi tụ tập tính biểu tình nhưng chẳng thấy cờ thấy biểu ngữ gì cả. Tôi nghe một ông nói là qúy vị lãnh đạo muốn lấy chữ ký quan trọng hơn là chuyện biểu tình chống văn công CS. Tôi thì tôi không đồng ý ở điểm này, vì nếu vậy thì chúng ta đã mắc mưu CS mất rồi. Lo lấy chữ ký mà không lo đấu tranh chống CS là chúng ta đã đi vào qủy kế của chúng. Hơn nữa, tôi thấy lấy chữ ký trong một cuộc biểu tình song hành với nhau có nhiều cái lợi. Chữ ký làm nâng cao lòng căm thù. Rồi biến lòng căm thù thành hành động biểu tình chống văn hóa vận CS rất là cụ thể. Tiện đó ta cũng vạch mặt cho mọi người thấy, đây nè, CS chúng đã tàn nhẫn độc địa phá mộ bia tưởng niệm những thuyền nhân đã chết thì làm sao chúng có thể có đủ lòng nhân ái mà bảo đem văn công ra trình diễn cho người tỵ nạn còn sống xem. Vậy có đúng là CS chúng nó trí trá, đảo điên không nào"""
Xưa nay tôi được biết là cộng đồng VIC bao giờ làm việc chống cộng sản cũng thống nhất với các tiểu bang khác, và dưới sự chỉ đạo thống nhất của cộng đồng NVTD liên bang. Vì vậy, tôi rất mong qúy vị trong BCH đứng đầu là ông chủ tịch Châu Xuân Hùng tiếp tục duy trì được truyền thống qúy báu này. Kẻo không, trong cái thế chống CS hiện nay, nếu làm đứt một mắt xích là ảnh hưởng đến thế trận chung của cả cộng đồng ở Úc châu này thì nguy lắm. Tôi thấy ngay ở trên QLD tuy người Việt ít ỏi nhiều lắm so với VIC vậy mà khi Phan Văn Khải đến, bà con ở trên đó dưới sự chỉ đạo của ông THV và qúy anh em sinh viên trẻ và đảng Việt Tân cũng đã tổ chức được một cuộc biểu tình ra trò. Vì vậy, tôi rất mong qúy vị nên giải thích để những người chậm hiểu nhưng có lòng như chúng tôi hiểu vì sao một mắt xích chống cộng lại bị đứt ở ngay VIC này vậy""