Nhà nước Trung Quốc nói rằng ai muốn biểu tình ở Thế Vận Bắc Kinh cần phải nộp đơn trước 5 ngày, và sẽ được duyệt xét đơn xem có thể cho giấy phép hay không. Câu chuyện nghe có vẻ như đất nước Trung Quốc đã mấp mé tới cửa ngõ thiên đường của quyền tự do phát biểu, tự do biểu tình… Nhưng nói vậy chứ không phải vậy.
Báo The Star (http://www.thestar.com) với bài tường trình của phóng viên Bill Schiller hôm 3-8-2008 cho thấy sự thật đã lộ nguyên hình hoàn toàn trái ngược những gì mà chính phủ Bắc Kinh loa kèn ầm ĩ.
Bài báo kể rằng Tiến Sĩ Ge Wifei và các bạn của bà từ thành phố Suzhou (Tô Châu") đã tin ngay vào lời của chính phủ khi loan báo là các khu đặc biệt sẽ lập ra cho những ai muốn biểu tình trong khi diễn ra Thế Vận Bắc Kinh. Nhưng hôm Thứ Sáu, khi bà Ge tới Bắc Kinh nộp đơn xin biểu tình, theo báo này kể, thì "nhiều công an từ tỉnh nhà của bà đột nhiên xuất hiện, đẩy bà vào xe công an, bắt bà về một khách sạn Bắc Kinh nhiều giờ đồng hồ, thẩm vấn bà 2 lần, rồi để 2 công an áp giải bà lên một chuyến xe lửa trong đêm đi chuyến xe 1,000 kilômét về nhà, nơi công an địa phương đón nhận bà với nhiều câu hỏi khác." (hết trích dịch)
Bà Ge trả lời phóng viên báo The Star qua điện thoại rằng công an Bắc Kinh từ chối, không cho bà và nhóm bạn hoạt động giấy phép biểu tình, lý do vì không phải cư dân Bắc Kinh.
Mà bà Ge đâu có phải là nhà hoạt động dân chủ đa nguyên đa đảng gì, để phải bình luận là chuyện chính trị chính em phức tạp. Bà chỉ đơn giản là đại diện một nhóm dân oan thôi. Bà Ge là một bác sĩ hồi hưu, hôm Thứ Năm đã lên chuyến xe lửa tốc hành đi 11 giờ đồng hồ từ Suzhou tới Bắc Kinh để đại diện cho 140 người có nhà đất đang bị tịch thu bất hợp pháp bởi một công ty xây cất được cán bộ địa phương hỗ trợ. Hôm Thứ Sáu, khi bà đứng nộp đơn ở Sở Công An Bắc Kinh thì "đột nhiên 4 công an từ Suzhou xuất hiện. Họ yêu cầu tôi đi theo họ."
Bởi vì như thế, nên nhiều dân oan đã tự động biểu tình, không màng chuyện xin giấy phép. Báo The Guardian hôm Thứ Hai 4-8-2008 loan tin là có một nhóm 20 cư dân Bắc Kinh biểu tình gần Thiên An Môn. Họ đứng trên đường phố, la lớn rằng họ bị đuổi ra khỏi nhà và không được bồi thường gì.
Bà Liu Fumei nói với phóng viên AP rằng bà "không chống đối Thế Vận. Nhưng rất là sai trái khi họ phá sập nhà chúng tôi. Rát là sai trái." Phóng viên AP chĩa ống kính thu hình bà khóc sướt mướt và trì lại với các nữ công an thường phục tới lôi kéo bà đi.
Bà Liu Fumei và nhóm phụ nữ biểu tình này nguyên bị trục xuất ra khỏi nhà của họ ở khu phố cổ Qianmen từ năm 2003 để xây một thương xá, và nơi này sẽ khánh thành kịp Thế Vận vào Thứ Năm tuần này. Một viên chức báo chí trong ngành công an nói với AP rằng ông không rõ các phụ nữ biểu tình sẽ bị dẫn đi đâu và xử lý ra sao.
Điều hết sức lạ lùng với thế giới là những người biểu tình đa số đều là phụ nữ. Có phải cán bộ đảng Cộng Sản sợ phụ nữ hơn đàn ông" Hay vì cán bộ lúc nào cũng biết thương hương tiếc ngọc" Muốn biết, đơn giản, cứ xem đàn ông biểu tình là biết liền, những chuyện này có thể xem hình ảnh trên YouTube.com dễ dàng, còn sôi nổi hơn là phim võ hiệp.
Có lẽ vì không ưa xem phim võ hiệp với người thật, việc thật của công an, nên Jacques Rogge, chủ tịch Uy Ban Thế Vận Quốc Tế IOC, mới cảnh cáo các vận động viên là đừng làm hỏng tinh thần Thế Vận.
Cụ thể, Rogge trả lời phỏng vấn của ký giả David Bond trên báo The Telegraph, số ngày Thứ Hai 4-8-2008, rằng các vận động viên sẽ có cơ hội biểu tình ở nơi được quy định sẵn, và nói rõ rằng điều 51 trong Hiến Chương IOC ngăn cấm các vận động viên sử dụng bục (nhận huy chương), nơi thi đấu hay ngôi làng Thế Vận làm nơi bày tỏ ý kiến.
Ong nói rõ, "Nếu chúng ta cho sử dụng sàn đấu Thế Vận làm nơi phổ biến tuyên ngôn chính trị, như thế sẽ làm hỏng tinh thần Thế Vận. Các lực sĩ tuyệt nhiên là có tất cả cơ hội để bày tỏ quan điểm. Nhưng chúng tôi yêu cầu họ đừng làm thế trong Thế Vận, đặc biệt là trên bục nhận huy chương và cả trong Làng Thế Vận. Nếu có ai đó lên bục và mặc áo T-shirt mang các khẩu hiệu tôn giáo hay chính trị, chúng tôi sẽ không cho như thế.”
Xin giấy phép biểu tình thì bị bắt cóc về bản quán. Biểu tình không giấy phép thì bị bắt cóc về nơi chưa rõ. Còn biểu tình trong Làng Thế Vận hay nơi thi đấu thì bị cấm… Thậm chí, Tổng Thống Bush cũng phải nói là ông sẽ chỉ nói về quyền tự do tôn giáo khi dự thánh lễ trong một nhà thờ Bắc Kinh. Thế là, chỉ còn cách duy nhất là lên Internet biểu tình.
Đó là thực tế mà rất nhiều người phải công nhận. Hội Phóng Viên Không Biên Giới (Reporters Without Borders, RSF, www.rsf.org) nói là họ sẽ biểu tình trên mạng vào đúng ngày 8-8-2008, lúc 11 giờ sáng, tròn một tiếng đồng hồ trước lễ khai mạc Thế Vận Bắc Kinh.
Đành vậy, đó sẽ là cuộc biểu tình từ xa ngàn dặm, và sẽ nối mạng từ nhiều tiếng nói, nhiều sắc tộc. Nơi đây sẽ không phải là tranh tài, nhưng sẽ là chung góp ước mơ toàn cầu cho một thế giới tự do hơn, nhân quyền tôn trọng hơn… Đó cũng là một Thế Vận kiểu mới.