Tôi vào lớp đệ thất (lớp 6 bây giờ) trường Nữ trung học Nha trang niên khóa 1968-1969. Thuở ấy học trò đệ thất và đệ lục trường tôi còn được phép mặc đầm trắng. Từ lớp đệ ngũ (lớp 8) trở lên thì phải mặc áo dài. Nhìn các chị lớp lớn yểu điệu thướt tha với áo dài trắng bay lượn trong gió, tóc dài xỏa vai, rồi nón lá nghiêng nghiêng…chao ôi là đẹp.
Rồi cũng đến ngày tôi được lên lớp tám để được mặc chiếc áo dài trắng tha thướt kia. Mùa hè đó Má dẫn tôi ra chợ Đầm mua vải may áo dài. Hai mẹ con lựa đi lựa lại cả giờ đồng hồ mới chọn được hai xấp vải tơ trắng có bông nhỏ xinh xinh cùng màu để may áo dài, và hai xấp vải xoa trắng để may quần.
Ngồi trên xe xích lô tới tiệm may, tôi cứ úp mũi vô xấp vải tơ mà hít lấy hít để cái mùi thơm của vải mới. Rồi tưởng tượng đến cái ngày mình cũng yểu điệu tha thướt như ai mà thấy thú vị quá, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên một nỗi lo là không biết mình có hợp không nữa. Có phải là áo dài ai cũng mặc đẹp cả đâu.
Đến ngày khai trường, tôi xúng xính trong áo dài mới đến trường. Cũng tóc dài ngang vai, cũng nón lá nghiêng nghiêng, cũng đôi guốc mộc lộp cộp, và cũng ôm cặp ngang ngực…y chang như các thần tượng của tôi. Trong lòng tôi thì xôn xao buồn vui lẫn lộn, xen lẫn cả nỗi tò mò và lo lắng không biết mấy con bạn của mình có cảm thấy kỳ kỳ vướng víu như mình đây không. Tôi cứ thấy mình sao sao ấy, không được tự nhiên, không biết người ta lần đầu mặc áo dài có cảm tưởng như mình không đây.
Đang lo lắng thì tôi chợt nhìn thấy nhỏ Tuyết Lan bạn thân cũng đang lúng túng trong chiếc áo dài trắng rộng thùng thình. Úi chời, con nhỏ này tính tình nghịch như quỷ sứ, suốt ngày nghịch phá chạy giỡn như giặc mà nay cũng đóng bộ áo dài trông cứ như yêu tinh đội lớp nai vàng. Tôi kêu lớn:
- Ê Lan! Bữa nay thấy mi giống con gái quá à! Nhìn muốn nỗi da gà!
Nó xách cặp chạy tới đưa tay lụi tôi một cái, may mà tôi nhanh tay đưa nón lá ra đỡ kịp, cái nón còn mới tinh kêu cái “xột” rồi móp vô một mảng, gãy mất mấy cọng nan. Tôi và nó tái mặt, bẻ bẻ uốn uốn mà cái nón cũng còn móp. Nó còn chọc quê lại tôi:
- Thanh ơi, mày trông cũng khiếp quá. Làm con gái thấy hổng giống con gái tí nào. Đội cái nón móp này để người ta chú ý đến cái nón mà quên mày đi.
Tôi đồng ý ngay:
- Ừa, sáng giờ yểu điệu thục nữ sao tao thấy mình không là mình. Không hợp chút nào.
Thế là hai đứa nháy nhau, kéo vạt áo dài sau ra trước rồi cột hai vạt với nhau thành cái nơ xéo xéo bên hông. Vậy mà thấy gọn gàng và hợp với mình ghê vậy đó, có cảm giác mình giờ trở thành nữ hiệp của truyện chưởng. Vậy là hai tiểu thơ tha thướt bất đắc tụi tôi trở về nguyên dạng hai con khỉ lí la lí lắc như ngày nào.
Tân trang cho mình xong, hai đứa tôi kéo nhau đi tìm mấy đứa bạn khác để coi … mắt. Xa xa, con Hiếu điệu và con Thúy Nga đang đứng nói chuyện với nhau, lâu lâu cứ lấy tay vuốt vuốt tóc làm điệu. Hiếu điệu và tôi học chung với nhau từ hồi lớp hai tiểu học Tân Phước cho đến nay. Kêu là Hiếu điệu vì nó đi ỏng ẹo như mấy người mẫu trình diễn thời trang. Thúy Nga thì hiền và dịu dàng, hay khóc. Hai đứa này mặc áo dài trông xinh và lả lướt ghê. Nhưng con Lan tới gần ngắm Hiếu một lúc rồi la lên:
- Hiếu ơi là Hiếu. Mày sao mà lông lá đầy mình thế"
Nhìn kỹ, tóc và áo con Hiếu dính đầy những cọng lông mèo trắng, xám. Nó ỏn ẻn vuốt tóc và nói:
- Lông mèo của Hiếu đó mà. Hồi sáng ôm tụi nó cho nên dính lông mà thôi.
Con Lan còn dáng thêm một đòn, giọng điệu cứ như mấy bà má:
- Mày mặc áo dài xõa tóc rối bung cứ như ma. Tóc tai rũ rượi gớm quá xá.
Nghe Tuyết Lan chê xối xả, Hiếu điệu chớp mắt gần khóc luôn, nhưng may sao con Thúy Nga can vào:
- Hiếu ơi đừng lo. Ma cũng có cái đẹp của ma.
Tôi nãy giờ đang loay hoay bận rộn sau lưng hai đứa nó không góp lời. Xong! Tôi nháy Tuyết Lan và kéo tay nó ra xa ngắm nghía thành quả của tôi. Hai vạt áo dài sau của con Hiếu điệu và Nga bị tôi cột gút mỗi đứa một cục đang lủng lẳng đong đưa.
Cột áo dài là nghề của nàng đó. Tuyết Lan và tôi đều là cao thủ của nghề này, chỉ cần vài giây là xong. Các bạn cứ hình dung một cô gái tóc thề đang dạo bước thong thả, áo dài trắng tung bay trong gió; sau lưng là một con bé đang lom khom chạy theo đuôi, tay nhẹ nâng tà áo của người đẹp cứ y như nô tì nâng vạt áo đầm trắng của công chúa vậy. Con bé ấy chính là tôi. Có điều con bé tôi chỉ nâng vạt áo có ba mươi giây rồi thả ra ngay, và cô nàng yểu điệu kia thì giờ đây bị đeo một cục gút lủng lẳng cho đến khi có ai thương tình chỉ cho.
Có khi nỗi hứng, tụi tôi còn bạo gan cột luôn áo dài cô giáo nữa. Mấy cô biết được thì cũng cười trừ cái đám học trò nghịch ngợm.
Tụi tôi nổi tiếng là cột áo dài nhanh và gọn, nhưng đôi khi cũng bị tụi bạn trả đũa. Vì bận loay hoay cột áo người ta mà mất cảnh giác phía sau nên có lúc cũng bị người ta cột lại. Thế là con Lan và tôi thường quấn vạt sau ra trước bụng cuộn lại một cục cho chắc ăn. Thành thử áo dài hai đứa tôi hay bị nhăn nhúm khó coi lắm. Vải tơ mà, bị gãy nếp ngay.
Ngày nào con Lan và tôi cũng nghịch ngợm chạy nhảy, đùa nghịch như thế nên cái hình ảnh tưởng tượng mình thướt tha dịu dàng giờ bay mất tiêu. Tụi tôi chỉ hy vọng lên cấp ba, chắc mình sẽ trở thành người lớn, đổi tính được chăng.
Vậy mà ông trời chẳng chìu lòng người. Lên lớp 10, rồi 11, 12 cũng cứ y thế, mèo vẫn hoàn mèo, hai đứa tôi vẫn cứ giữ nguyên hình dạng chẳng thành nàng tiên được chút nào. Có tu đâu mà đòi thành tiên! Thành tu hú thì có. Đã là mấy bà chị lớp 11, 12 mà vẫn cứ túm vạt áo trước bụng chạy giỡn rượt nhau như giặc, mặc cho đám em gái dịu dàng của các lớp nhỏ hơn tròn mắt ngạc nhiên nhìn theo mấy bà chị hổng giống ai.
Và những năm sau thay là hình ảnh một con bé lom khom chạy theo sau nâng vạt áo của mấy chị lớn để cột, thì ngược lại là bà chị lớn đang lom khom chạy theo sau một con bé để cột áo dài của nó.
Minnesota August 14th, 07