Hôm nay,  

Kiếm Sống Từ Bãi Đào Thiếc

3/14/200100:00:00(View: 5332)
Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, từ năm 1994 đến nay, rất đông dân nghèo ở tỉnh Quảng Nam và một số tỉnh Miền Trung đã kéo về huyện Trà Mi, một huyện miền núi của tỉnh Quảng Nam, để đào thiếc. Mặc dù đã có những người tử nạn do sập hầm, thế nhưng các tai nạn thảm khốc vẫn không ngăn được dân nghèo kiếm sống từ những bãi đào thiếc mà hiểm nguy ập xuống bất cứ lúc nào. Mời bạn nghe câu chuyện ở các bãi đào thiếc ở Trà My theo ghi nhận của phóng viên báo Tuổi Trẻ. Từ thị trấn huyện Trà My, Quảng Nam, đi men theo đường mòn vượt dòng sông Trường, sông Nước Oa ngầu đục, dân thập phương vào đến những bãi đào đãi thiếc dưới chân dãy núi Hòn bà. Từ khúc sông này ngược về phía thượng nguồn, chúng tôi thấy có hàng trăm lòng tre, lòng thung bị khoét rộng đến đôi ba chục mét, sườn núi bị khoét rộng đến đôi ba chục mét, sườn núi bị đào bạt thành những vách dựng đứng, cao ngất, cây cối bật gốc chỏng chơ, hàng ngàn tảng đá bị quật lên ngổn ngang thành một bãi đá rộng khoảng 80 ha. Tìm cách gợi chuyện với hai người đang đảo thiếc trong một khe sâu, phóng viên báo Tuổi Trẻ được họ tiết lộ: mỗi người đào mỗi ngày được 3-4 kg quặng, mỗi tháng trừ chi phí mỗi người cũng kiếm được trên 1 triệu đồng. Cũng theo lời họ thì dân đào đãi thiếc ở Nước Oa đông nhất là dân Quảng Nam, kế đến là Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị, Thanh Hóa...Chỉ cần một cây xà beng và chiếc cuốc cáu cạnh là một tốp hai, ba người cứ đứng trên sườn núi Hòn Bà mà xạc đất đá xuống dòng sông Trường, sông Nước Oa. Đất đá thì lấp sông còn quặng thiếc sẽ đọng lại.

Bãi đào thiếc lớn nhất là bãi Trà Giang. Nơi đây dân đào thiếc đã bắc một chiếc cầu máng khoảng hơn 300 mét ngang qua một khe sâu gần 10 mét để đưa nước từ bên kia núi sang bên này núi làm cho đất mềm ra để dễ đào bới quặng thiếc. Người dẫn đường cho phóng viên cho biết chiếc cầu máng này đã bị các toán kiểm tra phá bỏ nhiều lần nhưng khi toán kiểm tra về thì cầu lại mọc lên. Khu vực đầu nguồn thủy điện Nước Oa, dọc chân núi Hòn Bà là hai xã Trà Giang, Trà Tân, nơi có trữ lượng quặng thiếc lớn nhất nên từ năm 1994 dân tứ xứ kéo về đây đào đãi thiếc. Năm 1996 có một hầm thiếc ở Trà Giang bị sập và đã chôn vùi bảy người đào đãi thiếc xấu số. Từ đó đến nay, hầu như năm nào cũng có vài người đào đãi thiếc bị chôn vùi dưới lòng đất do sập hầm.

Nạn đào đãi thiếc diễn ra mấy năm nay đã gây bao thảm họa cho dân vùng cao. Theo trung tâm Y tế huyện Trà Mi, qua đợt khám bệnh đầu năm 2000 cho dân thôn 4, thôn 5 xã Trà Giang, đã phát hiện có đến 95% phụ nữ vùng này bị mắc bệnh phụ khoa do thường xuyên tắm giặt nước khe suối ở bãi thiếc. Một người già than vãn: Khổ dân chúng tôi lắm. Cái sông Nước Oa này bị bẩn từ lâu rồi, không còn nước cho con trâu, con bò uống được, cho đàn bà con nít tắm giặt. Còn nước uống thì dân làng phải đi xa cả nửa buổi đường, vào tận các thung sâu mới gùi về được mươi quả bầu đựng nước. Chắc rồi có ngày dân làng Nước Oa này bỏ đi nơi khác thôi. Một viên chức xã Trà Giang cho biết nạn đào đãi thiếc vào mùa mưa đã làm sạt lỡ đồi núi, sông suối, gây lũ quét mạnh hơn tại địa phương.

Bạn,
Cũng theo báo quốc nội, xã Trà Giang đã mất đứt hơn chục hecta đất dọc hai bên khe suối, mất cả hơn 100 hecta rừng đầu nguồn sông Nước Oa khiến cho địa hình địa vật biến đổi, sông Nước Oa cũng thay đổi dòng chảy thiếu nước. Trưởng ban quản lý điện Trà My, ông Richsiman, cho biết từ năm 1998 đến nay bình quân nhà máy thủy điện Nước Oa mất khoảng 30% công suất hoạt động do thiếu nước, và bây giờ thì nhà máy đang ngưng hoạt động hẳn chỉ vì các bãi đào đãi thiếc ở Trà My.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Có phải ngoại ngữ là khó nhất trong các môn học? Có lẽ như thế. Nhưng đối với nhiều người, Toán hay Lý Hóa mới khó nhất, hay Sử hay Địa mới khó nhất… Vấn đề là cần môi trường thuận tiện. Thí dụ, nếu truyền hình CNN kênh tiếng Anh hằng ngày phát hình tại Việt Nam, có lẽ nhiều học sinh sẽ giỏi tiếng Anh hơn từ ngày thơ ấu. Không có môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ, sẽ học gian nan hơn.
Môi trường là chuyện nhức nhối tại Việt Nam.
Vậy là kiều hối chảy vào nước ào ạt… bất kể qua kênh chính thức hay bán chính thức, hay không chính thức. Kiểm toán cho đúng cũng khó, chỉ có cách suy đoán rằng phước đức của chế độ vẫn còn vững vàng, ít nhất là về mặt thu hút kiều hối. Chỉ có cách suy nghĩ kiểu tâm linh mới giải thích được, có lẽ.
Vậy là trật đường rầy, câu chuyện tưởng như chỉ có trong truyện thần thoại của thế kỷ 19 hay thế kỷ 20. Đúng là trật đường rầy xe lửa.
Có phải đào tạo 9.000 Tiến Sĩ sắp tới chỉ là một cách để các quan chức củng cố cho chế độ vững vàng thêm vài thập niên? Có phải tất cả con cháu của mấy trăm ủy viên Bộ Chính Trị sẽ được cầm tiền chính phủ để đi học Tiến sĩ, Thạc sĩ theo đề án mới, và rồi một số sẽ kết hôn với Việt kiều để ở lại nằm vùng, phần còn lại sẽ về VN thay ba mẹ để cai trị VN thêm vài thập niên nữa?
Đàn ông có giá bao nhiêu? Bạn thử suy đoán xem? Một ngàn đô la hay một triệu đôla? Tất nhiên là tùy… vì không phải ai cũng có giá như ai. Vì như cuộc đời của Albert Einstein vĩ đại hơn biết bao nhiêu người đời thương như mình.
Sinh viên là người đi học bậc cao đẳng hay bậc đại học… Trong lịch sử nhân loại, sinh viên thường là thế hệ đi đầu của những cuộc cách mạng. Gần như bất cứ biến động nào trong lịch sử cũng nhìn thấy bóng dáng của sinh viên.
Vậy là lại ngộ độc. Cũng ở trường mầm non. Có vẻ như các trường mầm non không bận tâm về chuyện nhà bếp? Hay phải chăng, có gì mờ ám trong việc đi chợ cho trường mầm non?
Nhạc bolero có phải là bước thụt lùi? Hỏi như thế, có công bằng không, trong khi các loại nhạc thường gọi là “nhạc sang” chủ yếu là nhạc cũ từ hơn nửa thế kỷ qua? Tính vê thời gian, nhạc nào thụt lùi hơn? Nhưng dân Miền Nam ưa nhạc bolero chủ yếu là cảm xúc hoài niệm vê cái gì rất mực VNCH... Và chẳng nguy hiểm gì cả.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.