Bạn,
Trong những năm gần đây, tại nhiều tỉnh ở Việt Nam, phong trào tổ chức hội thi hoa hậu đã lan rộng xuống các huyện, thị xã. Để tuyển chọn hoa hậu tỉnh dự thi hoa hậu khu vực (miền Tây, miền Đông Nam phần, miền Trung, miền Bắc), một số địa phương đã “tuyển sinh” từ các huyện, thị trấn với cuộc thi người đẹp huyện X, hoa khôi thị xã Y. Đó là các cuộc thi hoa hậu tổ chức theo hệ thống dọc từ huyện lên tỉnh, từ tỉnh lên miền rồi toàn quốc. Về hệ thống ngang, nhiều sở, ban, ngành, tổng công ty, liên hiệp xí nghiệp cũng tổ chức các hội thi như dành cho nữ nhân viên, nữ công nhân. Điều đáng nói là tại nhiều khu vực xa xôi, nhiều nông trường, lâm trường cũng cố tổ chức cho bằng được các hội thi như: nữ công nhân duyên dáng của nông trường A, lâm trường B.
Phong trào thi hoa hậu tại các vùng nông thôn kéo theo phong trào “tân trang nhan sắc” của rất nhiều phụ nữ miền quê ở độ tuổi từ 30 đến 50. Tuy chưa có các hội thi “hoa hậu nội trợ” dành cho các vị này, nhưng ở từng xóm, từng làng, từng ấp, đã có những cuộc chạy đua ngầm về nhan sắc. Một phụ nữ ở độ tuổi 40, cư ngụ tại huyện Bình Chánh đã khoe với một nữ phóng viên rằng: “Cô có biết không, tui vậy chứ ăn đứt mấy cô gái ở đây, cả xã này gọi tôi là người đẹp của xã đó!” Một phụ nữ khoảng 45 tuổi lại ví von: “Tôi chỉ cần làm đẹp để cho ông xã tôi khỏi đi bay bướm, khỏi dọt lên Sài Gòn để đi bia ôm”. Đó là những ghi nhận từ bên ngoài về phong trào làm đẹp của phụ nữ vùng quê. Bên trong của cuộc thi nhan sắc có nhiều hoạt cảnh bi hài như nội dung đoạn ghi chép sau đây trích từ báo Sài Gòn:
Ở quê xưa nay vẫn “chuyện trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã hay”, nên hễ chị này hôm nay may được một bộ đồ mới, y như rằng vài hôm sau chị ở nhà bên cạnh cũng có ngay một bộ... na ná, rồi tuần sau gần như cả xóm đều có thêm nhiều bộ... tương tự. Người có tiền mặt thì mua trả ngay, người không có tiền sẵn cứ... vô tư mua trả góp (nguồn này đã có các mối dưới thị trấn mang lên sẵn sàng phục vụ), nhưng phần lớn vẫn thường được đổi bằng giạ lúa, tạ khoai... Tùy khả năng kinh tế, lứa tuổi nào “diện” theo lứa tuổi đó. Sồn sồn, có chồng con rồi có phần ý tứ, dè dặt hơn, còn “nam thanh nữ tú” cứ tự nhiên khoe sắc. Những dịp tiệc tùng, cưới hỏi, các cô các bà cũng đường hoàng đầm váy như ai.
Có những người nhà cửa còn thiếu trước hụt sau, con cái đông đúc nheo nhóc, vậy mà cứ thấy người ta diện thì mình cũng... diện theo. Phải gom góp, vay mượn để có tiền sắm sửa, rồi nợ nần không trả được gây cãi vã, la lối om sòm trong xóm làng. Trường hợp này tuy không nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở nơi miền quê êm đềm, hiền hòa sau lũy tre làng kia. Có người lại ăn mặc theo kiểu “người một nơi, quần áo một nẻo”. Ở nông thôn đã ngoài 40 tuổi, cháu nội, cháu ngoại có đủ mà còn “chân mày, tóc con” hoặc váy này, đầm nọ thì quả thật khó coi. Rồi những mốt quần áo trông chẳng “khớp” tí nào với màu da, vóc dáng, và nhất là tướng mạo chính hiệu “thôn nữ” ở đây. Đến nỗi có đức ông chồng phải giãy nảy lên: “Bộ bà muốn đi thi hoa hậu hay sao vậy. Sửa soạn tui không cấm, nhưng mình là nhà quê, lại lớn tuổi rồi, vừa vừa thôi kẻo dâu con, chòm xóm bà con cười cho”.
Bạn,
Trước phong trào phụ nữ nông thôn đua nhau tân trang nhan sắc, tác giả bài ký sự đã “cảm hoài” khi viết: Điều đáng nói là làm mất đi vẻ đẹp mộc mạc, chân chất của các cô thôn nữ mà từ lâu đã đi vào văn, vào thơ, vào nhạc...
Trong những năm gần đây, tại nhiều tỉnh ở Việt Nam, phong trào tổ chức hội thi hoa hậu đã lan rộng xuống các huyện, thị xã. Để tuyển chọn hoa hậu tỉnh dự thi hoa hậu khu vực (miền Tây, miền Đông Nam phần, miền Trung, miền Bắc), một số địa phương đã “tuyển sinh” từ các huyện, thị trấn với cuộc thi người đẹp huyện X, hoa khôi thị xã Y. Đó là các cuộc thi hoa hậu tổ chức theo hệ thống dọc từ huyện lên tỉnh, từ tỉnh lên miền rồi toàn quốc. Về hệ thống ngang, nhiều sở, ban, ngành, tổng công ty, liên hiệp xí nghiệp cũng tổ chức các hội thi như dành cho nữ nhân viên, nữ công nhân. Điều đáng nói là tại nhiều khu vực xa xôi, nhiều nông trường, lâm trường cũng cố tổ chức cho bằng được các hội thi như: nữ công nhân duyên dáng của nông trường A, lâm trường B.
Phong trào thi hoa hậu tại các vùng nông thôn kéo theo phong trào “tân trang nhan sắc” của rất nhiều phụ nữ miền quê ở độ tuổi từ 30 đến 50. Tuy chưa có các hội thi “hoa hậu nội trợ” dành cho các vị này, nhưng ở từng xóm, từng làng, từng ấp, đã có những cuộc chạy đua ngầm về nhan sắc. Một phụ nữ ở độ tuổi 40, cư ngụ tại huyện Bình Chánh đã khoe với một nữ phóng viên rằng: “Cô có biết không, tui vậy chứ ăn đứt mấy cô gái ở đây, cả xã này gọi tôi là người đẹp của xã đó!” Một phụ nữ khoảng 45 tuổi lại ví von: “Tôi chỉ cần làm đẹp để cho ông xã tôi khỏi đi bay bướm, khỏi dọt lên Sài Gòn để đi bia ôm”. Đó là những ghi nhận từ bên ngoài về phong trào làm đẹp của phụ nữ vùng quê. Bên trong của cuộc thi nhan sắc có nhiều hoạt cảnh bi hài như nội dung đoạn ghi chép sau đây trích từ báo Sài Gòn:
Ở quê xưa nay vẫn “chuyện trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã hay”, nên hễ chị này hôm nay may được một bộ đồ mới, y như rằng vài hôm sau chị ở nhà bên cạnh cũng có ngay một bộ... na ná, rồi tuần sau gần như cả xóm đều có thêm nhiều bộ... tương tự. Người có tiền mặt thì mua trả ngay, người không có tiền sẵn cứ... vô tư mua trả góp (nguồn này đã có các mối dưới thị trấn mang lên sẵn sàng phục vụ), nhưng phần lớn vẫn thường được đổi bằng giạ lúa, tạ khoai... Tùy khả năng kinh tế, lứa tuổi nào “diện” theo lứa tuổi đó. Sồn sồn, có chồng con rồi có phần ý tứ, dè dặt hơn, còn “nam thanh nữ tú” cứ tự nhiên khoe sắc. Những dịp tiệc tùng, cưới hỏi, các cô các bà cũng đường hoàng đầm váy như ai.
Có những người nhà cửa còn thiếu trước hụt sau, con cái đông đúc nheo nhóc, vậy mà cứ thấy người ta diện thì mình cũng... diện theo. Phải gom góp, vay mượn để có tiền sắm sửa, rồi nợ nần không trả được gây cãi vã, la lối om sòm trong xóm làng. Trường hợp này tuy không nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở nơi miền quê êm đềm, hiền hòa sau lũy tre làng kia. Có người lại ăn mặc theo kiểu “người một nơi, quần áo một nẻo”. Ở nông thôn đã ngoài 40 tuổi, cháu nội, cháu ngoại có đủ mà còn “chân mày, tóc con” hoặc váy này, đầm nọ thì quả thật khó coi. Rồi những mốt quần áo trông chẳng “khớp” tí nào với màu da, vóc dáng, và nhất là tướng mạo chính hiệu “thôn nữ” ở đây. Đến nỗi có đức ông chồng phải giãy nảy lên: “Bộ bà muốn đi thi hoa hậu hay sao vậy. Sửa soạn tui không cấm, nhưng mình là nhà quê, lại lớn tuổi rồi, vừa vừa thôi kẻo dâu con, chòm xóm bà con cười cho”.
Bạn,
Trước phong trào phụ nữ nông thôn đua nhau tân trang nhan sắc, tác giả bài ký sự đã “cảm hoài” khi viết: Điều đáng nói là làm mất đi vẻ đẹp mộc mạc, chân chất của các cô thôn nữ mà từ lâu đã đi vào văn, vào thơ, vào nhạc...
Gửi ý kiến của bạn