Hôm nay,  

Tưởng Niệm Cụ Phan Khôi

15/01/201800:00:00(Xem: 3761)
Xuân Niệm

Không chỉ là một người mở đầu dòng Thơ Mới, không chỉ là một nhà báo tài năng trực diện với áp lực thực dân Pháp, cụ Phan Khôi còn là một trong những người gánh vác phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục, rồi Nhân Văn Giai Phẩm, và rồi trở thành một lãnh tụ Việt Nam Quốc dân đảng.

Trong tuần lễ này, là ngày giỗ cụ Phan Khôi (1887-1959). Cụ sinh ngày 6 tháng 10 năm 1887 tại làng Bảo An, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, là con của Phó bảng Phan Trân (tri phủ Điện Khánh) và bà Hoàng Thị Lệ (con gái Tổng đốc Hà Nội Hoàng Diệu). Cụ từ trần ngày 16 tháng 1/1959.

Ông có quan hệ họ hàng với nhà cách mạng Phan Thanh và Phan Bôi tức Huỳnh Hữu Nam. Ông học giỏi Nho văn và đỗ tú tài năm 19 tuổi. Sau đó ông gặp cụ Phan Bội Châu, cụ Phan Châu Trinh và bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của hai cụ.

Phan Khôi là một nhà báo tài năng, một người tích cực áp dụng tư tưởng duy lý phương Tây, phê phán một cách hài hước thói hư tật xấu của quan lại phong kiến và thực dân Pháp. Ông cũng là một trong số ít nhà báo tiếp thu nhiều tư tưởng mới, đa văn hóa từ Hồng Kông, Trung Quốc, Nhật Bản, Pháp... Ông còn nổi tiếng vì sự trực ngôn, trước 1945 được mang danh là Ngự sử văn đàn. Ông phê phán chính sách cai trị của người Pháp một cách sát sườn, đối thoại với các học giả từ Bắc đến Nam không e dè kiêng nể. Những năm 1956 - 1958 cũng vì cung cách nói thẳng ấy ông đã buộc phải dừng sáng tác. Ông qua đời vào năm 1959.

Năm 1907, ông ra Hà Nội, tham gia phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục và làm việc cho tạp chí Đăng Cổ Tùng Báo. Khi tờ tạp chí bị cấm ông về Nam Định rồi về Hải Phòng ẩn náu. Ít lâu sau ông lén về Quảng Nam hoạt động trong phong trào Văn Thân cùng với cụ Huỳnh Thúc Kháng. Trong một cuộc biểu tình đòi giảm thuế, tức vụ Trung Kỳ dân biến, ông bị bắt và giam tại nhà tù Quảng Nam đến năm 1914 thì được ân xá.

Ra khỏi tù, ông lại về Hà Nội viết cho báo Nam Phong. Vì bất bình với Phạm Quỳnh, ông bỏ Hà Nội vào Sài Gòn viết cho báo Lục Tỉnh Tân Văn. Năm 1920, ông lại trở ra Hà Nội viết cho báo Thực Nghiệp Dân Báo và báo Hữu Thanh. Năm 1928, Thực Nghiệp Dân Báo và Hữu Thanh bị đóng cửa, ông lại trở vào nam viết cho báo Thần Chung và Phụ nữ tân văn. Năm 1931, Phan Khôi trở ra Hà Nội viết cho tờ Phụ nữ thời đàm.


Năm 1936, ông vào Huế viết cho tờ Tràng An và xin được phép xuất bản báo Sông Hương. Năm 1939, Sông Hương đóng cửa, Phan Khôi lại trở vào Sài Gòn dạy học chữ Nho và viết tiểu thuyết.

Sau năm 1945, tức sau Cách mạng tháng Tám, ông  tham gia kháng chiến bên cạnh ông Hồ Chí Minh với cương vị một nhà văn hóa, sau lại lãnh chức vụ chủ nhiệm Chi bộ Quảng Ngãi của Việt Nam Quốc dân đảng.

Ông ở Việt Bắc suốt 9 năm nhưng vì bị bệnh nên phải vào bệnh viện một thời gian.

Cuối năm 1954 hòa bình lập lại, Phan Khôi về Hà Nội cùng với các văn nghệ sĩ khác. Trong thời gian 1956-1957, là một trong những người thành lập tờ Nhân Văn và có các bài phê phán giới lãnh đạo văn nghệ lúc bấy giờ, ông bị buộc phải ngừng sáng tác, được ít lâu thì ông qua đời năm 1959 tại Hà Nội.

Cụ Phan Khôi có bài thơ nhan đề “Hớt Tóc” làm năm 1952, mang đầy ưu tư vì trong khi tham gia kháng chiến chống Pháp bên cạnh ông Hồ, trong lòng cụ Phan thấy rõ không thích hợp với kiểu của chủ nghĩa Mác-Lê.

Bài thơ như sau:

Hớt Tóc

Tuổi già thêm bệnh hoạn

Kháng chiến thấy thừa ta

Mối sầu như tóc bạc

Cứ cắt lại dài ra. (1952)

Trong khi đó, một số nhà phê bình nói rằng bài thơ mở đầu dòng Thơ Mới là do cụ Phan Khôi làm năm 1933 trên báo Phong Hóa, nhan đề  “Tình Già”... Trong thời của thơ vần điệu, bài này tung ra như một bước nhảy phi thường. Bài thơ như sau.

Tình Già

Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa.

Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,

Hai cái đầu xanh kề nhau than thở:

- Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,

Mà lấy nhau hẳn là không đặng,

Để đến nỗi, tình trước phụ sau,

Chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau.

- Hay! mới bạc làm sao chớ?

Buông nhau làm sao cho nỡ!

Thương được chừng nào hay chừng nấy,

Chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!

Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng.

Mà tính việc thủy chung?

Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau.

Đôi cái đầu đều bạc.

Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.

Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,

Con mắt còn có đuôi.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bệnh tăng vọt, vì nhìn đâu cũng thấy ô nhiễm... Bệnh phổ vì ô nhiễm không khí, bệnh bao tử, gan, thận, ung thư... vì ô nhiễm sông, hồ, giếng...
Việc làm lao động phổ thông lúc nào cũng nhiều... Có nghĩa là, Việt Nam đang trong thời kỳ cách mạng công nghệ 1.0, chớ chưa thể là 4.0, có phải không? Báo Người Lao Động kể: Sáng 11-5, Trung tâm Dịch vụ Việc làm TP SG đã tổ chức Sàn giao dịch việc làm lần thứ 3 tại Chi nhánh Bảo hiểm thất nghiệp quận 12.
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng sẽ kê khai tài sản công khai? Mắc cỡ gì mà không minh bạch tài sản? Có ai cười gì ông Trọng đâu, nếu ông công khai tài sản trong diện hộ nghèo dưới tiêu chuẩn?
Vậy là thêm một ông sếp bị bắt giam... vì tội lạm dụng chức vụ, chiếm đoạt tài sản... Nghĩa là, cán bô...
Vậy là xô xát nơi đất nhà dòng... có phải đất là của toàn dân, nhưng toàn dân không có quyền sở hữu?
Bản đồ quy hoạch Khu đô thị mới Thủ Thiêm ở đâu? Có hay không? Nếu mất, tại sao mất? Nếu chưa mất, bản đồ ở đâu? Ai hưởng lợi ở dự án Thủ Thiêm?
Mắng học sinh là “mặt lợn” -- hóa ra, cô giáo và trường Anh văn này đang dạy chui, không giấy phép. Như thế, Hà Nội đang là nơi tập trung đủ thứ vấn đề... Báo Đời Sống & Pháp Luật kể: Nữ giáo viên dạy tiếng Anh tại một trung tâm ở Hà Nội đã dùng những lời lẽ thô tục, gọi học sinh là “lợn” chỉ vì em này không chịu nộp phạt đang gây xôn xao dư luận.
Tiếng kêu thấu tận mấy cõi trời... Chính phủ chỉ lo tận thu thuế... Dân làm gì mà thoát. Bản tin báo Việt Nam Mới kêu trời: Tăng thu không phải từ tận thu...
Hiển nhiên là Trung Quốc muôn khống chế toàn bộ Biển Đông... Vũ khí gắn trên các đảo nhân tạo chủ yếu là tấn công, không phải loại riêng để phòng thủ.
Vậy là chính phủ Việt Nam phải bồi thường một công ty khoan dầu quôc tế, vì Hà Nội nửa chừng lạnh cẳng, năn nỉ hãng quốc tế này rời bỏ giàn khoan ở Biển đông vì sợ Trung Quốc quậy phá... Bồi thường, cũng là tiền dân mình thôi. Vì chính phủ Hà Nội làm gì có tiền.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.