Hôm nay,  

Chuyện Học Làng Quê

9/3/200000:00:00(View: 6507)
Bạn thân,
Phước đức lớn trong đời là được thi đậu vào đại học. Nhưng tại nhiều nơi ở quê nhà, đậu vào đại học lại là gánh thật nặng cho cả gia đình. Tình hình này được báo An Ninh Thủ Đô kể như sau.

Chuyện 5 học sinh của làng cùng lúc thi đậu đại học lan nhanh như gió, khuấy động cả làng Giỏi bé nhỏ. Những gia đình có con em thi đỗ vui mừng đã đành. Đến ngay mấy bà hàng cá, hàng thịt chợ Phí cũng tưng bừng bình luận: “Đấy! ai dám bảo con em nông thôn chúng mình là học hành dốt nát. Con trai ông Quả kia kìa nhà thì nghèo rớt mồng tơi, ăn không đủ no, thi đại học chẳng ôn luyện ông này, bà nọ, thế mà đùng một cái đỗ luôn, thật là mở mặt cho cả họ hàng, tiên tổ”! Các cụ già thì gật gù: “Không ngờ làng ta còn thịnh thế. Âu cũng là thành hoàng cảm kích trước tấm lòng thơm thảo của con cháu làng Giỏi”. Và rồi, không phải ngày hội, chẳng phải ngày rằm, các cụ cũng khua chiêng, gióng trống.

Tôi về thăm quê đúng lúc các cụ đang long trọng rước lễ. Vừa nhìn thấy tôi, ông Đài trưởng họ đã vui vẻ nói: “Mừng quá con ạ! Gần chục năm rồi làng ta mới được mùa thi. Những 5 “ông cử” cơ đấy.”

Vừa về đến nhà dựng xe vào sân, đã nghe thấy tiếng bà nội tôi “Thằng Nguyên, con chú Bộ thi đỗ đại học đấy - Vui quá, bà nói họ Nguyễn nhà mình đã có 18 người vào đại học đấy, cao nhất làng Giỏi này”. Tôi nghĩ - Không ngờ chuyện học ở quê bây giờ lại có nhiều người quan tâm đến thế.

Bẵng đi một thời gian không về quê. Hôm nay nhân có cô tôi ở Sài Gòn ra chơi, tôi cùng cô về thăm quê luôn. Đến đầu làng, gặp Thím Đô đang gánh đạm ra đồng. Quăng phịch gánh đạm xuống đường, thím vội vã hỏi tôi: “Cháu có thấy thằng Nguyên ra chỗ cháu không"”. Tôi lắc đầu. Thím thở dài, nước mắt lưng tròng. Tôi hỏi: “Có chuyện gì thế"”. Thím nghẹn ngào: “Về nhà thím kể”.

Rót nước mời tôi, thím vừa khóc vừa nói: “Thằng Nguyên bỏ nhà đi hơn nửa tháng rồi. Nó bỏ ra Hà Nội phụ xây, bao giờ nó góp đủ tiền đi học nó mới trở về. Thím khổ lắm cháu ơi!”


- Thế thằng Nguyên không đi học à" Tôi hỏi.
- Bố nó không cho nó đi. Nó chán nên mới bỏ nhà.

Nhìn sang chú tôi đang ngồi bó gối, mặt thất thần, thím nấc lên - “Người ta thì chạy ngang chạy ngửa cho con đỗ đại học mà không được. Đằng này đường đường chính chính thi đỗ lại bắt nó ở nhà theo đít con trâu”.

Chú tôi gắt lên: “Không phải là tôi không muốn cho nó đi. Nhưng bà thử xem. Một ngày tôi với bà làm được mấy nghìn" Nếu thằng Nguyên đi học, tháng ít nhất cũng phải mất bốn năm trăm nghìn, thế thì cả nhà ăn cám à"”
- Nhưng tôi đã bảo ông bán mảnh vườn trước nhà đi lấy tiền cho nó ăn học cơ mà" - Thím tôi nói lại.
- Bà nghĩ đơn giản quá, mảnh vườn kia bán đi liệu có được 15 triệu không" 5 năm đại học ít cũng phải mất 30 triệu. Lại còn khoản tiền chạy việc khi ra trường nữa chứ"

Tôi ngồi nghe chú thím nói lòng nặng trĩu nỗi buồn. Chao ôi! Bao đời người nông dân vẫn khổ thế. Cái thời ngày xưa đi học trường xa, phải đi bộ, quanh năm chỉ một bộ quần áo. Buổi trưa ngồi nghe giảng tai ù, bụng réo. Cả ngày mới được bữa cơm! Có điều, tuy đói rách nhưng thời ấy có chí, ắt lên người còn bây giờ trường lớp khang trang, cánh cửa các trường đại học luôn rộng mở mà con em nông dân chỉ đứng ngậm ngùi khao khát mà thèm. Bởi học phí nặng quá, dân thành thị tiêu mấy trăm ngàn là chuyện nhỏ, nhưng ở nông thôn đó là cả một gia tài. Cả năm đầu tắt mặt tối thắt lưng buộc bụng mới được hơn triệu bạc. Đầu năm chạy tiền học cho mấy đứa phổ thông đã đủ méo mặt, còn đâu mà màng đến đại học. Giá như các cụ làng tôi, giá như dòng họ Nguyễn của tôi cũng lập ra một quỹ khuyến học, hay trích một phần tiền tu sửa đình chùa lễ lạt để giúp đỡ những đứa trẻ như Nguyên em tôi thì giờ này chắc chúng đang được say mê nghiên cứu trên giảng đường đại học.

Bạn thân,
Baì báo kết luận bằng lời cảm khái của tác giả: “Nguyên, giờ này em đang lang thang kiếm sống nơi nao ở chốn thị thành" Biết bao giờ em mới kiếm đủ tiền để vào đại học.”

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Nghề thầy giáo, cô giáo buồn thê thảm... Một thời, thầy giáo, cô giáo được xem như trên cả ba mẹ -- thứ tự hồi xưa là: quân, sư, phụ. Tức là, vua trước, rồi tới thầy, rồi tới ba mẹ... Bây giờ, thua rồi.
Vào lúc khoảng 23 giờ đêm hôm 05/08/2017, ngọn lửa bắt đầu bùng phát và nhanh chóng lan ra toàn bộ các gian của nhà thờ. Mặc dù anh chị em giáo dân và lực lượng phòng cháy chữa cháy đã cố gắng
Làm dân của một đất nước độc tài với bộ máy không những chính quyền là quan liêu mà ngay cả ngành tư pháp và tòa án cũng chẳng thi hành theo luật pháp đã quy định,
Trước tiên, nói về điểm sang: bản tin VTV ghi nhận: Đã có hơn 70.000 doanh nghiệp được thành lập chỉ trong 7 tháng đầu năm, tăng mạnh so với cùng kỳ năm trước.
“Tại cuộc họp báo thường kỳ của Bộ Ngoại giao chiều qua (3/8), Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng cho biết bà “lấy làm tiếc” về phát biểu ngày 2/8
Rút ruột là chuyện bình thường của cán bộ… Báo Tuổi Trẻ nêu câu hỏi: Ban chỉ đạo Tây Nam bộ 'rút ruột' ngân sách như thế nào?
Đất nước có quá nhiều tiến sĩ giấy, trong khi quá ít phát minh… Không biết rồi kinh tế kiểu này sẽ dẫn tới đâu… vì cuối cùng sẽ chỉ rủ nhau đi xuất khẩu lao động, mà không phải xuất khẩu chuyên gia bậc Tiến sĩ,
Nhà nước CSVN đang đưa ra các dấu hiệu để, dự kiến sẽ lột chức một Thứ Trưởng về tội tham nhũng, lạm quyền. Có thực là, chỉ riêng có một quan chức như thế chăng? Bao nhiêu con cá lớn đã hạ cánh an toàn rồi?
Có đúng rằng Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trăn trở vì người Việt gửi tiền ra nước ngoài mua nhà?
Giảm nhiều môn học... Không biết lần naỳ, Bộ Giáo Dục và Đào Tạo thí nghiệm có hợp lý không. Tại sao không mô phỏng theo mô hình một quốc gia có nền văn hóa gần với VN như Nam Haà, Singapore,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.