Một số nhà chuyên môn cho rằng nhiều phòng cấp cứu không giải quyết nổi số bệnh nhân với những căn bệnh thông thường, còn các chứng bệnh ngặt nghèo thì "miễn bàn".
Sự thiếu thốn y tá thường xuyên, những chồng hồ sơ chất đống và các bệnh nhân không có bảo hiểm dùng phòng cấp cứu như một loại bác sĩ riêng, tất cả đã làm cho tình trạng càng lộn xộn hơn.
Bệnh viện càng lớn, khó khăn càng nhiều. Trung bình cứ 3 bệnh viện thì có 1 bệnh viện đông đến nỗi phải chuyển những bệnh nhân được xe cứu thương chở đến qua bệnh viện khác.
Phó chủ tịch Hội các bệnh viện, Rick Pollack nói, "Trong lúc nhu cầu của bệnh nhân ngày càng tăng, thì các bệnh viện trên toàn quốc đang phải đương đầu với nạn thiếu hụt nhân viên trầm trọng, cũng như chi phí khổng lồ mà các bệnh viện cần cho việc chữa trị."
Các loại bảo hiểm sức khỏe của chính quyền liên bang và tiểu bang đã không trả đầy đủ cho việc chữa trị cho người nghèo và cao niên. Chương trình Medicare và Medicaid (ở tiểu bang California-Medi-Cal) trả ít hơn chi phí cần thiết để chữa trị cho các bệnh nhân.
Có hơn 168,000 công việc đang cần người, 75% là y tá chuyên nghiệp.
40 triệu người không có bảo hiểm sức khỏe cũng làm cho các bệnh viện phải tổn thất nặng nề. Họ cứ đến phòng cấp cứu mỗi khi bị bệnh, dù nhẹ hay nặng. Thật ra, bệnh viện sẽ tổn thất nặng hơn nếu các bệnh nhân này đợi đến khi bệnh trở nên trầm trọng rồi mới đến cấp cứu.
Nặng nề nhất là ở New England-52% và West Coast-44% các bệnh viện đang quá tải.