Hôm nay,  

Câu Chuyện Trong Tù: Nỗi Bất Hạnh Của Một Tù Nhân

01/11/201700:00:00(Xem: 9590)
Phú Bùi

 
Một câu chuyện thương tâm đã xẩy ra đối với một tù nhân trai trẻ ở trại tù An Dưỡng khoảng năm 1977, nơi CS giam cầm trên 4 ngàn Sĩ Quan Cảnh Sát đủ mọi thành phần của chế độ VNCH

 Trong lao tù,CS, mọi anh em tù nhân đều cảm thấy đau buồn với số mệnh của mình vì vận mệnh không may của đất nước.đã bị CS xâm chiếm vì bị Đồng minh phản bội, Nhưng Saigon đã không xẩy ra môt cuộc tắm như mọi người liên tưởng đến sự kiện Tết Mậu Thân 1968 tại Huế. Tại đây Cộng Sản chỉ mới tạm chiếm một thời gian khoảng hơn 1 tháng ngắn ngủi, chúng đã bị Quân lực VNCH phản công mãnh liệt, tái chiếm lại đánh bật chúng ra khỏi thành phố,và sau khi tháo chạy, chúng đã để lại biết bao mồ chôn tập thể, một tội ác ghê gớm kinh hoàng mà nhân dân miền nam không bao giờ có thể quên được

Tuy Saigon không tắm máu, nhưng CS đã thi hành môt sách lược giết người một cách khoa học tinh vi hơn bằng cách tập trung giam cầm những quân, cán, chính VNCH của chế độ cũ trong các lao tù CS mà chúng gọi bằng cái tên mỹ miều hơn là :” trại cải tạo:”.

Chúng giam cầm những tù nhân không bản án, vô thời hạn trong các lao tù nơi rừng sâu, nước độc cưỡng bách lao động khổ sai, cho ăn uống thiếu thốn để tù nhân ngày càng tiều tuỵ, suy dinh dưỡng dần dần, chịu đựng kham khổ không nổi mà tử vong vì kiệt sức, đói khát, bệnh hoạn, không thuốc men điều trị

Thật đúng với câu cổ nhân thường nói:” Nhất nhật tại tù, thiên thu tai ngoại”. Anh tù nhân trai trẻ vì quá u buồn cũng như bao nhiêu tù nhân anh em khác nên mỗi sáng sớm thức dậy anh bèn len lén đi thẳng xuống nhà bếp để mồi lửâ hút thuốc lào tìm cảm giác mạnh hầu phần nào an ủi tâm hồn đang đang ưu phiền,trống rỗng cho qua ngày đoạn tháng

Trong khi anh đang say sưa phê thuốc lào thoải mái, bất thình lình chứng bịnh kinh phong tái phát làm anh té bất tỉnh,giẫy đành đạch,nằm dài dưới đất,trước cửa lò bếp, chẳng may lại đưa cẳng trái vô lò lửa đang phừng phực cháy lúc nào mà anh không hề hay biết. Bất thần có một tù nhân anh em nấu ăn mà CS gọi là anh nuôi phát giác kịp thời, anh ta bèn phóng nhanh người tới kéo anh ra xa khỏi lò lửa hầu cứu anh thoát khỏi bàn tay tử thần..

 Được biết đây là một trong dãy 4 lò lớn nấu ăn tập thể,  đắp bằng đất, bên dưới có lỗ hổng lớn để chứa những thanh củi lớn nấu bếp, trên miệng lò đặt chảo vạc dầu lớn để nấu cơm, thức ăn và nấu nước sôi hầu phân phối cho trên 200 tù nhân trong trại.


Dù cứu được anh nhưng bất hạnh thay bàn chân trái anh đã bị phỏng nặng cháy nám đen trông rất ghê sợ. Các bạn tù bèn xúm nhau lại khiêng anh lên trạm xá trại, tại đây CS,bèn dùng xe cứu thương chở Anh lên Bệnh viện Biên Hỏa cứu chữa kịp thời.

 Vì vết thương bị phỏng năng, quá trầm trọng, nên Bác sĩ  Bệnh Viện đành bó tay vô phương cứu chữa, bất đắc dĩ phải quyết đinh cưa đi bàn chân anh hầu cứu mạng sống cho anh..

Họ coi Anh như là một con vật thí nghiệm nên họ đã cưa dã chiến bàn chân anh có thế nói chính xác hơn là cưa sống, khiến anh phải sống đi chết lại nhiều lần mới hoàn hồn hồi tỉnh, nghe anh kể lại mà ai nấy đều phải rùng mình ghê sợ và sởn óc về phương pháp trị bệnh của CS.

Sau thời gian đài điều trị bệnh vì sự chăm sóc điều dưỡng không được chu đáo tận tình,lại thiếu cả thuốc men trị bênh nên vết thương anh đã bị nhiềm trùng rất năng, lở loét nhầy nhụa trông rất ghê sợ,rồi cứ thế nhiễm trùng tiếp, họ lại cứa tiếp, cưa tiếp tới tận háng họ mới chịu buông tha anh.Thật quá khủng khiếp và không thể tưởng tượng nổi từ bị thương chỉ phải cưa mất có một bàn chân nay phải bị  cưa đi mất cả một cảng chân. Ôi! quá bất hạnh cho một tù nhân trai trẻ.

Bây giờ anh đương nhiên trở thành một phế nhân thực sự, không còn sức lao động làm ra của cải phục vụ xã hội nuôi dưỡng bọn CS được nữa, chúng bèn phóng thích anh trở về đoàn tụ với gia đình sớm hơn các anh em bạn tù trong trại.

 Khi nhận được giấy xuất trại,thay vì hớn hở vui mừng nhưng anh lại cảm thấy buồn phiền và đau khổ vô cùng, bởi vì khi anh bước chân đi tù thì thân thê anh lành lăn nguyên vẹn, đến khi được CS phóng thích trở về nhà thì lại trở thành một người tàn phế ngoài ý muốn, hơn nữa khi gặp lại vợ con thân nhân họ hàng thân thuộc, anh phải biết ăn nói làm sao đây về trường hơp bất hạnh này. Đúng trong cái sui có cái hên, nhưng cái hên của anh là cái hên đau khổ bất đắc dĩ  chẳng ai ham muốn như  vây. Tóm lại chỉ vì một sự ham muốn tiêu sầu không kiềm chế được của bản thân mà anh phải nhận lãnh một hậu quả vô cùng đau khổ và bất hạnh vì phải mang thương tật suốt cả cuộc đời. “ Sống cũng như bằng chết”.          

BUI PHU/VBMN

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Hai năm đã trôi qua kể từ cuộc bạo loạn ở Washington ngày 6 tháng 1, 2021, Donald Trump ngày càng cô đơn, ngày càng bị cô lập - giống như vở kịch King Lear của Shakespeare trong lâu đài của ông ở Florida. Sự giống nhau giữa họ gây ấn tượng với bất kỳ ai đọc bức chân dung dài về lễ Giáng sinh của cựu tổng thống trên Tạp chí New York. Đúng là Donald Trump chưa mất trí hoàn toàn, giống như Lear. Nhưng những điểm tương tự giữa họ không thể không nhìn ra: hai người đàn ông lớn tuổi, trước đây được bao bọc trong quyền lực, giờ không thể hiểu nỗi họ không còn là mặt trời xoay quanh các sự kiện thế giới.
Bài viết này sẽ đối chiếu câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu trong Thiền Tông với một số Kinh trong Tạng Pali, để thấy Thiền Tông là cô đọng của nhiều lời dạy cốt tủy của Đức Phật. Tích Niêm Hoa Vi Tiếu kể rằng một hôm trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác không hiểu, duy ngài Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đức Phật nói: “Ta có Chánh pháp vô thượng, Niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca Diếp.” Tích này không được ghi trong các Kinh
Việt Nam bước vào năm 2023 với những tín hiệu xấu về chính trị, dẫn đầu bằng cuộc cách chức hai Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam...
Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1995, hai mươi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt, khép lại một trang sử thù nghịch kéo dài nhiều thập niên trên chiến trường và chính trường ngoại giao. Cơ hội để Việt Nam và Hoa Kỳ nối lại quan hệ đã có không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng Hà Nội để mất cơ hội bắt tay với Washington vào những năm cuối thập niên 1970...
Tù Tây cũng bị hành cho tới bến, chứ đừng có mà tưởng bở nhá. Xin trích dẫn một câu, chỉ một câu thôi, trong Hồi Ký Hoả Lò của Thuợng Nghị Sĩ John McCain: "Họ đánh tôi dập vùi, đánh tôi bất tỉnh. Họ liên tục hăm dọa:“Mày sẽ không nhận được bất kỳ chữa trị thuốc men gì cho đến khi mày mở miệng.” Tây/Ta gì thì cũng chết bà với chúng ông ráo trọi!
Nếu cảm giác của tôi thường âm u trong những ngày cuối năm âm lịch, thì cảm giác đó, ngược lại, bừng sáng, háo hức, tò mò, trong những ngày cuối năm dương lịch. Nhìn lại những gì đã xảy ra, vô số những sự kiện quan trọng, hoặc sẽ trở thành quan trọng, trong năm qua, thường xuyên đưa ra nhiều câu hỏi, khiến những câu trả lời trở thành nhiều nỗ lực tìm hiểu tài liệu, suy đoán hậu quả, thánh thức bản thân, và có lẽ, dẫn đầu là niềm vui lạc quan. Những năm gần đây, tôi hầu như quyết định, chỉ có lạc quan mới có thể đi qua một thế giới đương đại, phức tạp giữa đúng và sai, hỗn loạn giữa chính trị và cách sống hàng ngày. Có lẽ, lạc quan, không phải để chống đối thú tính vì chẳng bao giờ con người có thể thắng được, là cách dẫn đưa thú tính đến những nơi bớt dơ bẩn và man rợ
Từ năm 1999, từ lúc lên nắm quyền cai trị nước Nga cho đến nay, Putin đã đưa quốc gia này vào bốn cuộc chiến tranh. Sau Chechnya, Georgia, Syria, nay là Ukraine. Trước Ukraine, các cuộc chiến kia chỉ là những cuộc chiến nhỏ, đối thủ yếu, không có sự hỗ trợ của thế giới bên ngoài, và Putin chiến thắng dễ dàng. Khi xua đại quân sang xâm lăng Ukraine vào hôm 24/2/2022, Putin cũng tin tưởng là chỉ trong vài tuần, hoặc nhiều lắm là ba bốn tháng, Kyiv sẽ đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sự thật ngày nay, trên chiến trường cũng như mặt trận chính trị, kinh tế, cho thấy Putin đang thua và thua đậm.
Tôi được nghe Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội (thơ Hoàng Anh Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương) từ thuở ấu thơ: Mưa hoàng hôn/ Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn/ Mưa ngày nay/ Như lệ khóc đất quê hương tù đày…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.