Hôm nay,  

Ngày 2 tháng 9 năm 1945 Khởi Đầu "Đại Họa Mất Nước" Hôm Nay, Do Hồ Chí Minh và Việt Cộng Gây Ra

05/09/201710:42:00(Xem: 7152)

Cả tháng nay, người Việt trong và ngoài nước đều vô cùng phẩn nộ, khi biết tin, Hà Nội đã cố tnh bưng bít hành động xâm lăng trắng trợn của giặc Tàu, qua cuộc diễn tập quân sự kéo dài từ ngày 1/8 tới 23/8/2017 mới chấm dứt. Lần này giặc Tàu tập trận, đổ bộ bằng đạn thật ngay bên trong lãnh hải của VN, bắt đầu từ cửa vịnh Bắc Việt trong tỉnh Hải Ninh phía đông-bắc (biên giới Hoa-Việt), vào tới ngoài khơi Đà Nắng, chỉ cách bờ chừng 70 km., trong một vùng rộng lớn, gần như bao trùm gần hết biển Đông của nước ta.

Sau đó, vì bị các phóng viên ngoại quốc hạch hỏi cũng như hằng loạt các hảng thông tấn Âu-Mỹ loan tin cuộc tập trận trên, bộ ngoại giao VC mới miên cưỡng lên tiếng "phản đối cuội" còn phát ngôn nhân đài VC thì "lắp bắp" thông tin cuội cuộc tập trận " của giặc Tàu, khi chúng đã kết thúc từ khuya.

Đây không phải là lần đầu tiên, người Việt "đau đớn và xấu hổ" về cái hèn và dối trá của bọn chóp bu, đang cai tri VN bằng bạo ngưọc và súng đạn. Hành động xâm lăng lãnh hải VN của bọn cướp biển tàu ô Trung cộng, lần nữa "xác quyết " cộng sản VN qua tập đoàn Nguyễn Phú Trọng, đã đem "chủ quyền Đất Nước và Sinh Mệnh Dân Tộc" bán đứt cho Tàu. Những cuộc thanh trừng đẳm máu giữa phe nhóm Trong, Quang, Hùng, Ngân với Nguyễn Tấn Dũng trước kia hay hiện tại giữa Trong, Quang, Huynh, Thăng..thực chất không phải là giữa hai phe "thân Tàu hay Mỹ", mà là một cuộc "đấu đá nội bộ", để giành cái ghế "thái thú" tỉnh VN vào năm 2020 như mật ước "Thành Đô" đã ký kết của Linh, Đồng, Mưới với Giang Trạch Dân và Lý Bằng vào năm 1990.

Câu chuyên có liên quan tới non nước Việt, bỗng dưng không ngăn đưọc cãm xúc và hãi sợ về vận mệnh của dân tộc sẽ hứng chịu trong gông cùm của một thời kỳ bắc thuộc sắp tới, khiến chúng ta làm sao quên đưọc "nỗi đau nô lệ" của tổ tiên mình ngày trước ? qua 1000 năm nô lệ giặc phương Bắc, tối tăm ô nhục. Dân tộc Việt đã gánh chịu không biết bao nhiêu điêu linh đói lạnh, đọa đày áp bức của giặc Tàu. Ngày ngày phải vào rừng cao kiếm ngà voi, xuống biển sâu mò ngọc trai, làm tôi mọi cho bọn thái thú vơ vét mang về Tàu.

Hơn bao giờ hết, viễn ảnh VN ngày nay đang trong cơn "đại họa mất nước và diệt vong" như các nước Mãn Châu, Tây Tạng, Hồi Cương, Miêu Tộc..vì Hồ Chí Minh và tập đoàn lãnh đạo đảng Cộng Sản VN, ngay khi vừa "cướp được chính quyền" trong tay người dân Việt ngày 2 tháng 9 năm 1945, thì đã nghĩ ngay đến việc "bán" chủ quyền quốc gia cho ngoại bang để mưu cầu lợi ích cho cá nhân và đảng. Hành động mãi quốc cầu vinh đó, từ Hồ ngày trước hay Trọng ngày nay vẫn không thay đổi, vẫm làm tay sai bán nước cho Nga-Tàu.

Vào thời vua Lý Nhân Tôn nhà Hậu Lý, năm 1075 Đại Tướng Lý Thường Kiệt và Tôn Đản, đem quân sang đánh Tống tại Khâm, Liêm và Ung Châu (Quản Đông, Quảng Tây). Năm 1077, để trả thù Quách Quỳ xua 30 vạn quân tấn công nước ta nhưng đã bị Lý Thường Kiệt ngăn chận tại phòng tuyến sông Như Nguyệt (sông Cầu). Tại đây Ông đã đọc một bài thơ tứ tuyệt có tựa đề “Nam Quốc Sơn Hà” để cổ võ tinh thần chiến đấu của tướng sĩ :

“Sông núi Nước Nam vua Nam ở,

Rành rành định phân tại sách trời

Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm ?

Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời !”

Nghe được bài thơ, ba quân tướng sĩ mới an lòng và cố thủ, bên kia sông giặc hoang mang bất động tới hết lương, cuối cùng bị quân Đại Việt phản công đánh đuổi chạy về Tàu.

Theo nhận xét của các sử gia, thì bài thơ trên với nội dung xác quyết sự tồn tại của nước Nam là một nước độc lập với chủ quyền, lãnh thổ riêng biệt. Đồng thời cũng cảnh cáo giặc Tàu một cách đanh thép quyết liệt, là chúng sẽ bị đánh bại nếu có "dã tâm xâm lấn Đại Việt". Tuy bài thơ chỉ có bốn câu đơn giản nhưng ý thơ lại minh bạch hùng hồn, được coi như là chân lý nền tản của "Bản Tuyên Ngôn Độc Lập" đầu tiên của Đại Việt, từ khi nước ta được Ngô Vương Quyền giải ách nô lệ giặc Tàu vào năm 939 sau Tây Lịch (STL).

Viết về đất Bắc, nơi mà giặc Tàu qua đồng thuận của CS Hà Nội, vừa hoàn thành cuộc diễn tập quân sự trong tháng 8-2017, xưa nay không ai không nhắc tới Bạch Đằng Giang vì nó đã trở thành một biểu tượng thiêng liêng của dân tộc Việt. Bởi vậy chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi đọc hai câu thơ hào sảng và hùng tráng của Phạm Sư Mạnh đời nhà Trần khi nhắc tới nó “ Vũ trụ kỳ quan Dương Cốc nhật. Giang san vượng khí Bạch Đằng thu “. Đây cũng là địa danh mà người anh hùng Ngô Quyền, đã làm nên chiến thắng Bạch Đằng Giang năm 938, chém thái tử Hoàng Tháo và đuổi quân Nam Hán chạy về Tàu, cởi ách nô lệ hơn 1000 năm cho dân tộc Việt.

Năm 981 Thập Đạo Tướng Quân Lê Hoàn đã tai tạo một trận Bạch Đằng Giang 2, đánh tan thủy quân Tống trên dòng sông thiêng này. 300 năm sau, ngày 9-4-1288, Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn cùng với tướng sĩ nhà Trần, cũng đã đạt được một chiến công hiển hách lần thứ 3 trên sông Bạch Đằng. Đại Việt đã làm cho giặc Mông-Nguyên kinh hồn tán đởm, bắt sống đại tướng Ô Mã Nhi, đánh đắm hơn 400 chiến thuyền và tiêu diệt hơn 8 vạn quân giặc, khiến cho Thái tử Thoát Hoan phải trốn trong ống đồng cùng với đám tàn quân chạy về Tàu.

Mấy trăm năm sau, đời vua Lê Thần Tôn sứ ta sang Tàu giao hảo. Vua nhà Minh lại đem chuyện Mã Viện dựng cột đồng để chế giểu “Đồng trụ chi kim đài dĩ lục (cột đồng đến nay rêu phủ xanh) “ nhưng bị sứ thần Giang Văn Ninh đáp lại “ Đằng Giang tự cổ huyết do hồng (sông Bạch Đằng từ xưa máu còn đỏ) “. Vua nhà Minh tức giận ra lệnh giết sứ thần VN nhưng vẫn tỏ lòng kính trọng, nên chôn cất và xạy lăng mộ tử tế. Hởi ơi hào khí của người xưa là thế đó, còn đảng CSVN ngày nay thì từ bé tới lớn, ai cũng đều có thái độ hèn hạ trước giặc Tàu. Lãnh đạo đất nước như vậy, VN không bị Tàu đô hộ và cưởng đoạt lãnh thổ mới là chuyện lạ.!

Năm 1406, lấy cớ Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần, giặc Minh ồ ạt xâm lăng nước ta. Nhà Hồ bị diệt vong vì "mât lòng dân", đất nước lại đắm chìm trong nô lệ. Giặc Minh tàn ác dã man, bốc lột đầy đọa đồng bào. Để "Hán hóa" dân tộc Việt, giặc Minh phá huỷ tất cả nền văn hiến Đại Việt được xây dựng qua hai triều đại Lý Trần, tịch thu hết những sách vở của ta đem về nước, quyết tâm biến nước ta thành một quận huyện, đem văn hóa Tống Nho vào thay thế tư tưởng Việt, biến người Việt thành nô dịch của Tàu từ ấy đến nay vẫn không thay đổi.

Mưới năm cả nước nổi dậy chống giặc Minh xâm lưọc. Cuộc kháng chiến kéo dài tới năm Đinh Mùi (1428), Bình Định Vương Lê Lợi và Nghĩa Binh Lam Sơn mới đánh đuổi giặc Minh chạy về Tàu. Cũng chính vào thời điểm đó, Nguyễn Trãi thay mặt "quân dân Đại Việt" viết “Bình Ngô đại cáo” dài 345 câu, được các sử gia coi đó là “Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Lần Thứ 2” của nước ta :.

Nguyễn Trãi viết :

“việc nhân nghĩa cốt ở yên dân

quân điếu phạt trước lo trừ bạo

nướng con đen trên ngọn lửa hung tàn

vùi con đỏ xuống dưới hầm tai vạ

dối trời, lừa dân, đủ muôn nghìn kế

gây binh kết oán, trải hai mươi năm

bại nhân nghĩa nát cả đất trời

nặng thuế khóa, sạch không đầm núi

người bị ép xuống biển, dùng lưng mò ngọc

ngán thay cá mập thuồng luồng

...nheo nhóc thay kẻ góa bụa khốn cùng”

Từ ba cuộc chống Nguyên Mông cứu nước (1254, 1285, 1287) của quân dân nhà Trần, đến mười năm kháng chiến của Bình Đinh Vương Lê Lợi và Nghĩa Quân Lam Sơn từ năm 1406 chống giặc Minh xâm lược nước ta. Chiến thắng được kẻ thù qua các cuộc kháng chiến chống ngoại xâm trên, đều nhờ vào sức mạnh của Toàn Dân và sự Đoàn Kết của Quân Dân cả nước. Tóm lại, qua Bản Tuyên Ngôn Độc Lập lần thứ 2 của Đại Việt, Nguyễn Trãi ngoài việc nói lên tư tưởng nhân bản, vốn được đánh giá là đỉnh cao của xã hội VN vào thế kỷ XV, ông còn nói đến sự mâu thuẫn của “đại nghĩa và hung tàn”:

“Đem Đại Nghĩa Để Thắng Hung Tàn

Lấy Trí Nhân Để Thay Cường Bạo ..”

Ngày 2 tháng 9 năm 1945, tại quảng trường Ba Đình (Hà Nội), Hồ Chí Minh có đọc một bài diễn văn mà đảng gọi đó là “Bản Tuyên Ngôn Độc Lập” trong đó có nêu ra khẩu hiệu “Độc Lập Hay là Chết !” . Sự linh ứng của lời phát biểu trên, từ cửa miệng của một tên Đại Phản Quốc Hồ Chí Minh, không khác gì một lời nguyền rũa, ngày nay đã trở thành sự thực “VN không bao giờ có Độc Lập, nên đất nước và dân tộc chúng ta ngày nay phải Chết ! Đó là một chân lý” . Ngoài ra từ ngày 2 tháng 9 năm 1945 tới nay, Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản, đã có lần nào "đoàn kết" được dân tộc bằng "Đại Nghĩa" ? hay tất cả chỉ dựa vào súng đạn, bạo lực hung tàn và sự lừa dối để bắt ép mọi người tuân phục.

Tại Đông Kinh ngày 16-8-1945, Nhật Hoàng đầu hàng Đồng Minh vô điều kiện. Tin trên được công bố, làm cho người Việt khắp ba kỳ hân hoan phấn khởi. Ai cũng ngỡ, thế là từ đây đất nước sẽ thoát khỏi vũng bùn ô uế của hơn "80 năm" bị thực dân Pháp chà đạp đô hộ. Việt Nam sẽ ngẩn mặt nhìn trời cao đất rộng, như cha ông ta một thời ngang dọc khắp trời Đông Nam Á. Nhưng than ôi, đó chỉ là "mộng mị trăng sao", vì vận mệnh của các dân tộc nhược tiểu, thời nào cũng do bọn "thực dân" da trắng da vàng quyết định. Có thoát được hay không đều do sự khôn ngoan, tài trí và lòng ái quốc của các nhà lãnh đạo quốc dân trong cuộc.

Ấn Độ, Miến Điện, Mã Lai, Tân Gia Ba, Phi Luật Tân lúc đó may mắn, vì người Anh và Mỹ khôn ngoan, nên theo thời cho các nước trên độc lập. Riêng tại Đông Dương, dù Pháp lúc đó đã bị Nhật hất chân từ tháng 3-1945 nhưng lòng tham vô đáy của thực dân không dời đổi, nhất là với tên đại thực dânDe Gaulle, lúc đó đang lãnh đạo chính phủ lâm thời Pháp, cộng với "dã tâm" của Hồ Chí Minh và cộng đảng đệ tam quốc tế muốn tạo ra một cuộc chiến tranh mới với Pháp, để có cớ cướp quyền "lãnh đạo" cuộc kháng chiến, khiến cho non sông Nước Việt, tưởng rằng sẽ được hưởng hòa bình hạnh phúc như các lân bang vừa đưọc trao trả độc lập, lại biến thành chiến trường lửa máu, huynh đệ tương tàn, rước giặc về giày mả tổ, gây hận thù suốt 30 năm, cho tới ngày nay vẫn còn nguyên vẹn.

Theo các nguồn sử liệu, để giải giới quân Nhật tại Đông Dương, các nước thắng trận quyết định giao cho quân Anh-Ấn và Trung Hoa quốc gia, trách nhiệm hai bên làn ranh vĩ tuyến 16. Quốc gia VN lúc đó do Quốc trưởng Bảo Đại lãnh đạo với nội các của chính phủ Trần Trọng Kim.

Nhưng tiếc thay, Bảo Đại trước sau dù là hoàng đế hay quốc trưởng, thì tựu trung cũng chỉ là một người tầm thường nói không ai nghe. Còn chính phủ quốc gia lại loạn xà ngầu vì thành viên đa số là bọn khoa bảng học ở bên Tây về, hám danh chỉ biết có tư lợi và cá nhân. Rốt cục, quyền lực quốc gia bị tan vỡ, thủ tướng Trần Trọng Kim phải từ chức, cả nước như rắn không đầu, đã tạo nên “cơ hội ngàn vàng” cho Việt Cộng, lúc đó trong tay chỉ có vài ba chục khẩu súng với dao găm mã tấu, đã dễ dàng "cướp giựt" chính quyền.

Sự mai mỉa lớn nhất của lịch sử VN, cứ quanh đi quẩn lại trùng hợp qua các sự kiện đã xãy ra một cach "bất ngờ", mà không ai có thể đoán trước đưọc. Năm 1945, trong lúc Hồ Chí Minh và bộ hạ thân cận đang bù đầu tính kế chuẩn bị “tổng khởi nghĩa” tận khu rừng già Tân Trào, Kim Lộng, thì đâu ai ngờ vào lúc đó tại Hà Nội, cán bộ CS Nguyễn Quyết, Nguyễn Khang.. với vài ba chục súng, dao găm, mã tấu cùng đám âm binh, đã hù ép đưọc Nguyễn Xuân Chữ giao chính quyền. Tình trạng cướp giựt này lại lan tới Huế, Phan Thiết và Nam Kỳ.

Tóm lại chỉ không đầy hai tuần lễ sau khi quân viễn chinh Nhật tại VN đưọc lệnh bất động , lá cờ “máu đỏ sao vàng”, sao chép từ lá cờ mẹ tại Nga-Tàu và cái tên "Hồ Chí Minh" lạ hoắt, mới bắt đầu được thấy nhắc trong dư luận quần chúng thời bấy giờ. Theo sử liệu, thì đúng 2 giờ chiều ngày 2-9-1945, nhằm ngày 26 tháng 7 năm Ất Dậu, lễ "ký kết đầu hàng" của Nhật đã diễn ra trên soái hạm Missouri ngoài khơi Đông Kinh, thì cũng là lúc "Hồ Chí Minh" lần đầu tiên xuất hiện, cùng với đám bộ hạ trên khán đài tại Hà Nội.

Khai mạc buổi lễ "cướp chính quyền", Hồ mượn y chang bản "tuyên ngôn độc lập" của Hoa Kỳ năm 1776 và bản "tuyên ngôn nhân quyền" của Pháp năm 1791, để phát biểu, cùng với những lời "dao to buá lớn", đưọc coi như thần chú để kêu gọi mọi người theo đảng. Sau rốt kéo nhau đi đập phá các pho tượng Paul Bert, Jean Dupuis.. tại các công viên khắp thành phố Hà Nội.. Diềm xấu như báo trước cảnh "núi xương sông máu" sắp tới, trong đó hầu hết là của những người yêu nước và nạn nhân chiến cuộc. Tất cả đều làm vật lót đường để Hồ Chí Minh cùng một thiểu số bộ hạ thân tín trong đảng cộng sản, toàn thắng vinh quang.

Tất cả như là một định mệnh oan nghiệt đã sắp bày. Pháp theo chân quân Anh-Ấn vào Sài Gòn, cưỡng chiếm Nam va Trung Phần, đồng thời được Hồ Chí Minh cho nhập đất Bắc. Thực dân Pháp và cộng sản “đồng diễn một màn kịch” qua cái gọi là “chin năm kháng chiến”, thực chất là sẽ không bao giờ xãy ra, nếu lúc đó không có sự hiện hữu của Việt Cộng.

Ngày 9-12-1946, ngay khi cuộc chiến bùng nổ, tờ Le Monde của Pháp đã viết : tất cả hai phía đã châm lửa vào lò thuốc súng . Nếu VN là tia lửa, thì địa ngục khổ đau là do guồng máy chính quyền Pháp lúc đó. Tóm lại trách nhiệm đều do hai phía”. Cái nhìn đó phải chăng là tiếng nấc nghẹn ngào của chúng ta hôm nay, trước những sự thật điếng hồn của lịch sử, càng lúc càng bị phanh phui ra ánh sáng. Tất cả do De Gaulle, một tên đại thực dân của thế kỷ XX, thay vì vừa thoát được ách nô lệ của Đức, người Pháp sẽ thức tỉnh, xét lại "những quả báo vừa lãnh". Nhưng, De Gaulle đã không biết sám hội, trái lại nuôi ảo vọng tái chiếm lại cái thuộc địa giàu có béo bở nhất tại Đông Dương, trong khối Liên Hiệp Pháp lúc bấy giờ. Để thực hiện cuộc xâm lăng VN lần thứ hai (1945-1954), De Gaulle đã vội bổ ngay đô đốc Thierry d’Argenlieu làm Cao Uỷ Đông Dương, để khôi phục lại chủ quyền nước Pháp tại đây. Điều này đã gây nên nhiều sự tranh cãi tại thủ đô Ba Lê, kể cả viên phụ tá của Cao Uỷ Đông Dương là tướng Leclere de Hautelocque, cũng gọi đó là một hành động điên rồ. Rồi cơ hội hiếm có giúp cho phe thực dân đạt được ý nguyện, khi tình hình nước Pháp đầy xáo trộn, phải thay đổi liên tiếp bốn lần thủ tướng như DE Gaulle, Félix Gouin, Georges Bidault và Léon Blum, đã tạo nên một khoảng trống quyền lực, để phe chủ chiến tự do tự tác mà không bị ngăn cản.

Tại Hà Nội, hai đại bịp "Hồ Chí Minh và Sainteny" đem vận mệnh của đất nước và dân tộc VN ra chiếu bạc tranh hùng. Điều này ngày nay đã được chứng minh bằng một "bức điện mật", do Sainteny viết ngày 8-12-1946, được lưu trữ trong văn khố Pháp, vừa cho giải mã. Theo đó, “Pháp để cho Hồ Chí Minh phát động lệnh tổng khởi nghỉa, có như vậy Hồ và Đảng cộng sản mới danh chánh ngôn thuận, đứng lên lãnh đạo đất nước qua Mặt Trận Việt Minh. Có như vậy, thực dân Pháp mới biện minh lý do tại sao lại có chiến tranh tại VN, trong lúc cả thế giới đang cổ xuý phong trào giải phóng các dân tộc nhược tiểu bị áp bức".

Như thế, rõ ràng qua hai áp lực, quốc dân VN không còn sự lựa chọn nào khác hơn, lúc đó là phải "đứng chung" với Việt Cộng, do chúng "lèo lái", để đánh đuổi thực dân Pháp ra khỏi đất nước của mình . Trong tác phẩm “Nền đệ tứ cộng hòa” xuất bản năm 1959, sử gia Pháp là Jacques Fauvet, gọi chiến tranh Đông Dương 1946-1954 được đề ra, do bọn lãnh đạo "ngu dốt", không phân minh và đầy lừa đảo. Vì cuộc chiếnh tranh đó có thể tránh được, nếu hai phía thực lòng. Rốt cục đã cướp đi hằng vạn mạng sống con người và tạo cơ hội để Hồ Chí Minh đem "chủ thuyết và cùm xích Mác-Lê-Mao" về giày xéo đất nước và dân tộc mình, tới nay vẫn không ngoi lên khỏi vũng bùn ô uế của cái gọi là "thiên đàng xã nghĩa", khiến VN phải nhận lãnh nhiều thảm họa, trước nguy cơ bị diệt vong và làm nô lệ cho giặc Tàu.

Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Hồ Chí Minh từ hang Pắc Pó về Hà Nội, thực hiện Bước Đầu Lừa Đảo“Bán Nước và Bán Dân Tộc Việt” cho giặc Tàu. Giấc mộng “Mãi Quốc Cầu Vinh” của tên đại phản quốc tới ngày nay, coi như sắp hoàn thành trong ảo giác. Gọi là giấc mộng bởi vì người VN bây giờ không phải là những con bù nhìn chỉ biết cúi đầu nhận “chỉ đạo” của những con vẹt, qua cái gọi “ủy ban nhân dân”. Họ cũng không còn sợ bị bắt bớ, tù đầy, bị thủ tiêu hay trù dập của công an, cán bộ vì “bộ mặt bán nước” của đảng đã làm thức tỉnh lòng yêu nước của mọi người.

Ngày tàn của đế quốc đỏ Trung Cộng sắp tới trước sự thù ghét khinh bỉ và xa lánh của nhân loại. Ngày chết của bọn lãnh chúa, độc tài, tham ác và bán nước tại Ba Đình, đang diễn ra dồn dập khắp nơi trên đất Việt. “Độc Lập hay là Chết !”. Đó là một Chân Lý nên toàn dân Việt trong và ngoài nước đang liều chết, chống lại kẻ Nội Thù Bán Nước là Việt Cộng, dành quyền Chống Xâm Lăng Trung Cộng, để được "Sống" có Quyền Làm Người, Làm Chủ Thực Sự Đất Nước riêng của mình .

Vui mừng biết bao khi nhìn thấy nước Việt hôm nay, đã có "Thế Hệ Con Em" thay thế Cha-Anh, đứng dậy ngẩng mặt Nối Tiếp “Sự Nghiệp Cứu Nước” của Tổ Tiên ngày trước, không hổ danh là Con Lạc Cháu Hồng. Chết vinh hơn sống nhục, sống để mang tiếng là Việt Gian bán nước, thì sống để làm gì ?

Chân thành cám ơn Các Con, Các Cháu, Các Em "Việt Nam Anh Hùng "trong và ngoài nước !

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di

Ngày 3 tháng 9-2017

MƯỜNG GIANG

(Lính Già VNCH)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cận Tết năm Thìn, Marianne Brown (Guardian Weekly) có bài “Vietnam’s parents want a dragon son.” Trời! Tưởng gì, chớ cả Tầu lẫn Ta ai mà không muốn có con trai tuổi Rồng. Nhâm Thìn, tất nhiên, lại càng bảnh dữ nữa. Nam nhâm nữ quí thì sang mà lị. Theo tuviso.com: “Tuổi Nhâm Thìn có nhiều hy vọng tốt đẹp về vấn đề tình duyên và tương lai về cuộc sống, có phần tốt đẹp về tình cảm và tài lộc, vào trung vận và hậu vận thì được nhiều tốt đẹp về hạnh phúc, công danh có phần lên cao.”
Một quan điểm lạc quan đang dấy lên trong hàng ngũ Lãnh đạo đảng CSVN khi bước vào năm 2024, nhưng thực tế tiềm ẩn những khó khăn chưa lường trước được...
Nếu Donald Trump giành lại được Nhà Trắng vào tháng 11, năm nay có thể đánh dấu một bước ngoặt đối với quyền lực của Mỹ. Cuối cùng, nỗi sợ hãi về tình trạng suy tàn đã khiến cho người Mỹ bận tâm kể từ thời thuộc địa sẽ được biện minh. Hầu hết người Mỹ tin rằng, Hoa Kỳ trong tình trạng suy tàn, Donald Trump tuyên bố rằng ông có thể “Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại”. Nhưng tiền đề của Trump đơn giản là sai, và các biện pháp trị liệu được ông đề xuất đặt ra mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ.
Đảng CSVN hay nói “Trí thức là “nguyên khí của quốc gia”, làm hưng thịnh đất nước, rạng rỡ dân tộc*; “Trí thức là vốn liếng quý báu của Dân tộc”; hay “Thanh niên là rường cột của nước nhà” , nhưng tại sao nhiều người vẫn ngại đứng vào hàng ngũ đảng? Lý do vì đảng chỉ muốn gom Trí thức và Thanh niên “vào chung một rọ để nắm tóc”...
Tây Bắc hay Tây Nguyên thì cũng chừng đó vấn đề thôi: đất đai, tôn giáo, chủng tộc… Cả ba đều bị nhũng nhiễu, lũng đoạn tới cùng, và bị áp chế dã man tàn bạo. Ở đâu giới quan chức cũng đều được dung dưỡng, bao che để tiếp tục lộng quyền (thay vì xét sử) nên bi kịch của Tây Nguyên (nói riêng) và Cao Nguyên (nói chung) e sẽ còn dài, nếu chế độ toàn trị hiện hành vẫn còn tồn tại...
Bữa rồi, nhà thơ Inra Sara tâm sự: “Non 30 năm sống đất Sài Gòn, tôi gặp vô số người được cho là thành công, thuộc nhiều ngành nghề, đủ lứa tuổi, thành phần. Lạ, nhìn sâu vào mắt họ, cứ ẩn hiện sự bất an, lo âu.” “Bất an” có lẽ không chỉ là tâm trạng của người Sài Gòn mà dường như là tâm cảm chung của toàn dân Việt – không phân biệt chủng tộc, giới tính hay giai cấp nào ráo trọi – nhất là những kẻ sắp từ giã cõi trần. Di Cảo của Chế Lan Viên và di bút (Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất) của Nguyễn Khải, theo nhận xét của nhà phê bình văn học Vương Trí Nhàn, chỉ là những tác phẩm “cốt để xếp hàng cả hai cửa. Cửa cũ, các ông chẳng bao giờ từ. Còn nếu tình hình khác đi, có sự đánh giá khác đi, các ông đã có sẵn cục gạch của mình ở bên cửa mới (bạn đọc có sống ở Hà Nội thời bao cấp hẳn nhớ tâm trạng mỗi lần đi xếp hàng và không sao quên được những cục gạch mà có lần nào đó mình đã sử dụng).”
Tập Cận Bình tin rằng lịch sử đang dịch chuyển theo hướng có lợi cho mình. Trong chuyến thăm Vladimir Putin tại Matxcơva vào tháng 3 năm ngoái, nhà lãnh đạo Trung Quốc nói với Tổng thống Nga rằng “Ngay lúc này, chúng ta đang chứng kiến một sự thay đổi chưa từng thấy trong 100 năm qua, và chúng ta đang cùng nhau thúc đẩy sự thay đổi ấy.”
Sau 20 năm chiêu dụ Kiều bào về giúp nước không thành công, đảng CSVN lại tung ta Dự án “Phát huy nguồn lực của người Việt Nam ở nước ngoài phục vụ phát triển đất nước trong tình hình mới” vào dịp Tết Nguyên Đán Giáp Thìn 2024. Đây là lần thứ tư, từ khi có Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26 tháng 3 năm 2004, một Quyết định nhằm mưu tìm đầu tư, hợp tác khoa học, kỹ thuật và tổ chức các Hội, Đoàn người Việt ở nước ngoài, đặt dưới quyền lãnh đạo của đảng CSVN được tung ra...
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
Trên vai những pho tượng trắng trong vườn Lục Xâm Bảo, lá vàng đã bắt đầu rơi lất phất. Mùa Thu Paris thật lãng mạn. Henry Kissinger đi dạo quanh một hồ nhỏ ở ngoại ô gần Rambouillet. Nơi đây từng cặp tình nhân đang nắm tay nhau bên những cành cây la đà bóng hồ. Ông thấy lòng mình nao nao (melancholic) vì sắp tới phiên họp quan trọng nhất với ông Lê Đức Thọ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.