Hôm nay,  

“Con Thành Người Việt Nam”

07/10/201610:40:00(Xem: 5162)

 “Con Thành Người Việt Nam”

 
Nguyệt Quỳnh

 
blank
.

Lẽ ra bài viết này được bắt đầu bằng câu nói chân thành của Lầu Nhật Phong“Thế hệ 9X là một thế hệ đặc biệt…”. Các em như những mầm xanh cố vươn lên từ khe nứt của những tảng bê tông đã được hàn kín bởi nỗi sợ hãi. Thế nhưng, chạnh nhớ đến những tháng dài biệt giam của Nguyễn Hữu Quốc Duy và bản án 5 năm dành cho Duy và Nguyễn Hữu Thiên An vì đã dám viết: “DMCS 40 năm quá đủ” tôi chợt thấy xót xa. Bỗng thấy cảm thương những câu chữ trần trụi của các em và muốn dùng ngay chính nó – cái thế giới giả trá, vô cảm, tàn nhẫn đang bủa vây họ, để nói lên cái đẹp của tuổi trẻ Việt Nam hôm nay.
  

Chưa bao giờ tuổi trẻ VN lại cô đơn đến thế! Tuổi trẻ ngơ ngác giữa sự tê dại của nỗi sợ. Sau phán quyết của Tòa án Trọng tài quốc tế về đường lưỡi bò phi pháp, các bạn trẻ đi biểu tình phản đối Trung Quốc vẫn tiếp tục bị đánh đập, bị bắt giam vô cớ. Không giúp được bạn mình thoát được vòng vây của công an, Facebooker Hiển Trịnh đi xuống phố kêu gọi sự quan tâm của mọi người về tình hình biển đông. Nhưng buồn hơn, anh bắt gặp những cái lắc đầu vô cảm của các bậc cha chú: "Ở đây không nói chuyện chính trị", cái này cái kia đã có "Quốc tế" ... hoặc "Giờ các bác già rồi, chẳng làm gì được nữa, tất cả là ở các cháu".

Thế hệ cha anh đã bỏ rơi họ. Đã qua rồi những ngày xưa, ngày tuổi trẻ hướng mắt theo những mái đầu bạc phơ trên đường về từ thềm điện Diên Hồng. Tuổi trẻ mất phương hướng không biết quay vào đâu để tìm ra lẽ sống. Không muốn bàn đến những vấn đề của đất nước, một số các em theo sắp xếp của cha mẹ, tìm đủ mọi cách để ra đi, để rời khỏi Việt Nam. Có vẻ như hai chữ “Tổ Quốc” thiêng liêng đang biến mất dần trong tự điển của các em. Tổ quốc bây giờ là nơi mà tuổi trẻ bất lực, ứa nước mắt nhìn bạn mình đơn thân bị bốn năm công an đánh đổ gục xuống đường! Tổ quốc của các em là Hà Tĩnh, là Kỳ Anh, là bãi rác của ngoại bang, là đất của sự chết, của nỗi bất an, của những lừa đảo trắng trợn…
  

Thế nhưng, không hẳn vậy. Nếu Vaclav Havel, nhà cách mạng Tiệp Khắc đã từng trải nghiệm điều mà ông gọi là “cuộc nổi loạn tuyệt vời của con cái chống lại sự dối trá mà cha mẹ họ đang phục vụ” thì thiết nghĩ chúng ta cũng đang nhìn thấy điều tuyệt vời đó ở tuổi trẻ VN. Dù họ chưa tạo thành một số đông đáng kể, nhưng thiết nghĩ số đông đó có hình thành được hay không còn là trách nhiệm ở các bậc cha mẹ, ở mỗi người dân Việt Nam.

Có thể nói thời điểm đen tối, cạn kiệt nhất của lịch sử dân tộc là thời điểm hiện nay. Khi mà mọi đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời đã phải gánh ngay 29 triệu đồng nợ công; khi môi trường sống nhiễm độc trầm trọng; khi chính phủ khinh dân, trắng trợn lừa dối bằng những trò ngoạn mục như ăn cá, tắm biển; khi tình trạng người Việt âm thầm rời bỏ đất nước đang tăng dần; khi số hiện kim được chuyển phi pháp ra nước ngoài lên đến con số đáng giật mình: 92 tỷ USD theo hồ sơ Panama;… thay vì tức giận, thay vì trách móc thế hệ cha anh về cái di sản ngập tràn khó khăn, tuổi trẻ VN đang muốn vươn vai thiết lập một trật tự xã hội mới. Tuổi trẻ VN không muốn là những con zombie, không muốn tê dại trong sợ hãi hay cùng quẩn trong khổ đau, họ bước tới và can đảm nhận trách nhiệm.
  

Hãy nghe Đào Nguyên Anh, học sinh 16 tuổi viết cho mẹ: “Ngày hôm nay, con thấy họ lôi đồng bào ra, 10 người đánh một, con thành người Việt Nam. Ngày hôm nay, con thấy những gương mặt đau đớn, và vẻ mặt hả hê của đầy tớ nhân dân, và tiếng xúc phạm danh dự nhân phẩm của các anh trị an, con thành người Việt Nam. Con tự hào biết bao, và cũng đớn đau biết bao khi biết cái giá con phải trả không chỉ là mạng sống và tương lai con, mà còn là trái tim mẹ và gia đình”.

Để được thành người Việt Nam, Đào Nguyên Anh hiểu rõ cái giá phải trả và em tự hào với cái ý thức của mình ngay cả trong lúc khó khăn nhất. Trong khi cả thế giới đang nghiêng mình trước bản lĩnh của tuổi trẻ Hồng Kông: những Alex Chow, Joshua Wong, Nathan Law…thì như Đào Nguyên Anh, Hồng Thái Hoàng cũng đang phải vật vã với thế hệ bản lề:

“Bố mẹ chưa hiểu, hàng xóm chưa hiểu, họ nói những điều làm bố mẹ lo lắng đau lòng... Nhưng con hiểu và con không lùi bước! Đồng bào con đang ngập trong đau thương, nước mắt và đói nghèo. Con làm sao nhắm mắt bịt tai che miệng mẹ ơi ? Con chỉ muốn hai tiếng Việt Nam có thể ngẩng mặt với thế giới, chỉ muốn nhân dân trong đó có cả bố mẹ, cả con biết đến hai từ Tự Do thực sự! Con xin lỗi bố mẹ! Con không thể quay đầu!”
  

Chỉ một vài ngày sau khi lãnh án phạt từ tòa án, Nathan Law, sinh viên 23 tuổi, một trong những thủ lĩnh trẻ của phong trào biểu tình đòi dân chủ Hồng Kông đã đắc cử nghị sỹ vào Hội Đồng Lập Pháp. Điều này cho thấy những công dân Hồng Kông có trách nhiệm đối với đất nước của họ. Dân chủ không hề tự trên trời rơi xuống mà là do nỗ lực của tất cả mọi người. Chính các bậc cha mẹ và người dân Hồng Kông đã mở ra cánh cửa quyền lực chính trị thực sự cho các thủ lĩnh sinh viên. Nội chỉ với ý thức này thôi cũng đủ giữ cho tuổi trẻ đứng vững để vượt qua mọi sóng gió.

Đừng bắt tuổi trẻ phải sống giống chúng ta, sống co cụm trong sợ hãi và ích kỷ. Nhưng dù sợ hay không sợ, muốn hay không muốn, các thế hệ tương lai đang phải chấp nhận cái kết quả đen tối mà đất nước này đang phải đối mặt.
  

Thời nhà Trần, dân ta chỉ nhìn thấy cái bóng của “sứ ngụy” đi lại nghênh ngang ngoài đường lòng đã thấy xốn xang. Nay, chúng ngang nhiên xuất hiện ngay trên tấm bản đồ có hình lưỡi bò trong văn phòng thủ tướng chính phủ; chúng nhiễu sóng không lưu trên phi trường Tân Sơn Nhất; chúng đường đường ngự trị ở tây nguyên; chúng có mặt trên những dùi cui vụt thẳng vào những ai dám lên tiếng bảo vệ lãnh thổ; chúng lởn vởn trên chín chiếc quan tài nằm xếp hàng ở nhà tang lễ bộ quốc phòng trong vụ tai nạn máy bay kép; chúng hiện diện trên mâm cơm không cá; chúng có mặt từ hàng lãnh đạo nhu nhược cúi gập mình cho đến xác người ngư dân xấu số Trương Đình Bảy… bóng chúng đang đè lên số phận từng người dân Việt Nam.

“Để thành người Việt Nam” câu nói của Nguyên Anh như tiếng gọi rất âm thầm, ẩn dấu sâu thẳm trong tâm hồn của những người trẻ. Và nó đánh thức họ mạnh mẽ đến nỗi dù có nguy cơ đối diện với tù tội, với dùi cui, Trịnh Bá Phương vẫn bật lên lời: “Nếu tôi chết, đừng chôn. Hãy khiêng xác tôi khắp phố phường Hà Nội” .
  

Cuối tháng 9 vừa qua, nhân kỷ niệm hai năm phong trào đòi dân chủ được khởi động bởi các sinh viên, người dân Hồng Kông đã xuống đường với những chiếc ô màu vàng trên tay; họ đã đứng im lặng, dành 3 phút mặc niệm trước trụ sở chính quyền Hồng Kông. Dân chủ là khát vọng, là mong ước của mọi con người trên hành tinh này bất luận họ là ai, màu da gì. Nếu những chiếc dù mong manh của tuổi trẻ Hồng Kong đã kêu gọi được hàng ngàn người xuống đường thì xin xem những năm tháng tuổi xuân của Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Nguyễn Văn Đài… là những lời tâm huyết tha thiết nhất của tuổi trẻ Việt Nam hôm nay.
  

Hãy vì tương lai của Quốc Duy, Thiên An, Nguyên Anh, Thái Hoàng, Nguyễn Mai Trung Tuấn, Lầu Nhật Phong… Đừng im lặng, đừng để sự lãnh đạm của chúng ta tiếp tay với cái ác. Đừng để họ đơn độc trước một bầy sói và bàn tay của ngoại bang. Hãy lắng lòng, bạn sẽ nghe thấy lời ước nguyện của Trang Nguyễn và hàng trăm tấm lòng thầm lặng khác:

“Dù ngày mai, cái giá của tôi phải trả cho sự lên tiếng của mình sẽ là bị đuổi học hay bỏ tù, thì tôi vẫn sẵn sàng bỏ qua quyền lợi của mình vì trách nhiệm với những thứ lớn lao hơn !!!”

 

Ý kiến bạn đọc
08/10/201607:19:22
Khách
Thấy các bạn trẻ Việt Nam đơn độc trước bạo quyền của đám côn đồ công an -công cụ trung thành của chế độ, tôi đã thấy những ngọn lửa Việt sáng ngời trong giếng sâu của sợ hãi và cùn nhụt của lương tri.
…”Thế hệ cha anh đã bỏ rơi họ. Đã qua rồi những ngày xưa, ngày tuổi trẻ hướng mắt theo những mái đầu bạc phơ trên đường về từ thềm điện Diên Hồng.Tuổi trẻ mất phương hướng không biết quay vào đâu để tìm ra lẽ sống….”

Rất xúc động khi đọc bài viết của Nguyệt Quỳnh. Khi để cái khôn ngoan an phận đè lên tiếng nói của lương tri dân tộc thì trách sao chúng ta sẽ rơi vào cái hoa mất nước gần kề- để chịu nhục thêm một ngàn năm nô lệ nữa…?

Hãy đốt lên một ngọn đèn thay vì ngồi đó nguyền rủa bóng tối. Không lúc nào câu nói này lại cần thiết như lúc này. Nước Việt đang vặn mình đau đớn các bạn ơi !!!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.