Hôm nay,  

Cùng Bọ Lập Vui Tết

25/02/201500:00:00(Xem: 4697)

Thế là nhà văn, blogger nổi tiếng Nguyễn Quang Lập đã được tạm thời tự do để về nhà ăn Tết Ất Mùi với gia đình. Đây là một tin mừng cho anh, cho cả gia đình anh, và cho đông đảo bạn bè anh và những người quý mến anh ở trong nước cũng như ở nước ngoài.

Bàn về nguyên nhân Bọ Lập được tự do tạm, phần lớn các blogger tự do cho rằng đây là một bước lùi có tính toán, một “trò chơi nhân quyền mập mờ xảo quyệt” với hy vọng được gia nhập khối kinh tế xuyên Thái Bình Dương có nhiều lợi ích chung và riêng.

Bọ Lập là một công dân đơn độc không tham gia trực tiếp hoạt động chính trị đối lập nào. Anh nhiều lần nói với bạn: “Tôi không theo ai, tôi không chống ai”. Anh là nhà họat động văn hoá – nghệ thuật thuần túy, một văn tài hiếm hoi của đất nước.

Khi còn ở trong nước, trước năm 1990, tôi đã thấy mầm tài năng ở Nguyễn Quang Lập. Từ năm 30 tuổi Lập đã sáng tác những chuyện ngắn và tiểu thuyết đặc sắc như Chuyện nhà quê, Những mảnh đời đen trắng, Những linh hồn sống…. Sau đó anh rất nổi tiếng khi tham gia viết kịch bản cho sân khấu như vở Trên mảnh đất người đời và càng được tán thưởng nồng nhiệt hơn hơn nữa với kịch bản điện ảnh cho bộ phim Đời Cát, một tác phẩm điện ảnh chiếm Giải Vàng trong Liên hoan Phim châu Á-Thái Bình Dương (2000), riêng anh được tặng danh hiệu “Nhà biên kịch xuất sắc nhất”.

Thế rồi anh bước vào hoạt động kỹ thuật số, mở ra blog Quê Choa, kết bạn với mọi người đồng cảm ở mọi nơi. Sau 3 năm số bạn ghé trang blog Bọ Lập lên đến 7 triệu; anh hơi bị choáng ngợp, và có ý định khi nào con số này lên đến 10 triệu thì đóng cửa vì mệt mỏi, tai nạn, bệnh tật. Thế nhưng vào thời điểm 25/06/2014, số lượt người xem blog Quê Choa lên đến mức kỷ lục là 100 triệu. Anh vui sướng và cảm thấy không thể nào đóng mạng nữa, và anh tự dặt cho mình một nghĩa vụ công dân: “làm người chuyên chở sự thật cho toàn xã hội”.


Có lẽ Bộ Chính trị, Ban Văn nghệ Trung ương cảm thấy lo ngại trước tình cảm đậm đà của đông đảo công chúng dành cho Bọ Lập, trong khi văn chương lề đảng bị xã hội xa lánh, thờ ơ. Họ lại càng khó chịu trước cảnh một ông già (tuy mới gần 60 tuổi) chống gậy, chân què, tham gia biểu tình với đồng bào mình trên đường phố thủ đô, tháng 5/2014, chống bọn bành trướng và chính quyền nhu nhược.

Thế là vài hôm trước Ngày Nhân Quyền Quốc tế 10/12/2014, Bọ Lập bị bắt “khẩn cấp”, “quả tang” về cái gọi là tội vi phạm điều 88 Bộ Luật hình sự, khi anh đang gõ phím, đinh ninh rằng anh không hề làm việc gì phi pháp.

Nhà văn Nguyễn Quang Lập đang sống những ngày tràn đầy vui mừng. Xin anh và gia đình cùng bạn bè anh nhận ở đây tất cả lòng tin yêu và cảm phục chân tình của một nhà báo già từng là đồng đội với anh. Rõ ràng lãnh đạo Cộng sản đã sai lầm, dại dột, vô tình tuyên truyền rất hiệu quả cho anh. So với hơn 2 tháng trước, số bạn bè, fan của anh đã được nhân lên với cấp số nhân. Khắp nơi người ta đua nhau tìm kiếm các mạng để đọc tiểu sử anh, tin tức và hình ảnh về anh, các tác phẩm của anh.

Đe dọa, đánh đập, tù đầy chỉ làm cho mỗi công dân yêu nước như Bọ Lập thêm quyết tâm, dày dạn, sáng tạo, làm tăng thêm số bạn bè quý mến anh, cũng như số người ủng hộ anh, và thế giới dân chủ càng hiểu biết về anh hơn nữa để đẩy mạnh cuộc đấu tranh đòi chính quyền từ bỏ quyết định đưa anh ra xét xử../.

Bùi Tín/Blog/VOA

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.