Hôm nay,  

Vì Cộng Đồng và Dân Tộc

20/09/201100:00:00(Xem: 4600)

Vì Cộng Đồng và Dân Tộc

Ts. Nguyễn Đình Thắng

Trước hiểm hoạ Bắc thuộc, mọi người Việt có tấm lòng với dân tộc và có ý thức về tổ quốc nhất thiết phải hành động để bảo vệ chủ quyền đất nước bằng mọi cách có thể được. Muốn vậy, trước tiên chúng ta phải nhận diện “mọi cách có thể được” để rồi phân công nhau, trong và ngoài nước, trong một sách lược liên hoàn và tổng hợp sao cho phù hợp với nội tình đất nước và cục diện quốc tế trong từng thời kỳ.

Cho đến nay, các hành động của người Việt trong và ngoài nước có thể quy thành ba cách. Cách thứ nhất là biểu tình chống Trung Cộng và lên án Việt Cộng. Cách thứ hai là tẩy chay hàng hoá của Trung Cộng. Cách thứ ba là dẫn chứng lịch sử để khẳng định chủ quyền về đất, đảo và biển. Đây là những hoạt động rất cần thiết, nhưng liệu có đủ không"

Trước ý đồ xâm lấn của Trung Quốc đã kéo dài cả ngàn năm lịch sử, liệu những cuộc biểu tình sẽ đạt hiệu quả nào" Trước thế lực hung hãn của kẻ ngoại xâm, tẩy chay hàng hoá sẽ ảnh hưởng bao nhiêu" Trước thái độ nhượng bộ của nhà cầm quyền đương thời ở Việt Nam thì dẫn chứng lịch sử xa xưa có hiệu lực ra sao" Còn có những cách nào khác nữa mà chúng ta phải tính đến"

Chúng ta phải cùng nhau đi tìm tất cả những con đường, những phương cách, những biện pháp khả thi để đẩy lùi hiểm hoạ Bắc thuộc. Bước khởi đầu là một diễn đàn về giải pháp chiến lược để mọi người cùng góp trí tuệ dựa trên ba nguyên tắc sau đây.

(1) Mỗi biện pháp đề nghị phải đi kèm với mục tiêu cụ thể, lộ trình mạch lạc, và những mốc điểm có thể đo lường cho từng giai đoạn hành động. Chẳng hạn, có người đề nghị dân chủ hoá để bảo đảm quyền lợi của dân tộc nhưng lại không hướng dẫn những bước cụ thể để dân chủ hoá thì mới chỉ là nói lên ý hướng chứ chưa phải là đưa ra biện pháp. Đối với mỗi biện pháp đề nghị, mọi người thành tâm thiện chí sẽ cùng nhau phân tích tính khả thi và so sánh tác dụng giữa các biện pháp khác nhau. Giải pháp cho một đại nạn thường là tổng hợp của nhiều biện pháp có khi thực hiện song hành và có khi gối đầu nhau.

(2) Nguyên tắc thứ hai là thường xuyên đo lường hiệu quả của từng biện pháp. Cứ mỗi ba tháng hay sáu tháng, chúng ta lại phải đối chiếu thành quả của công việc với những mốc điểm đã dự phóng từ trước. Nếu sau nhiều lần phối kiểm mà kết quả không như dự tính thì chúng ta phải điều chỉnh lộ trình hoặc có khi phải loại bỏ biện pháp ấy vì thiếu thực tế hay đã “hết thời”. Cũng vậy, chúng ta phải định kỳ kiểm định sự hữu hiệu của giải pháp tổng hợp và chuyển hướng khi cần thiết.

(3) Nguyên tắc thứ ba là phải có thành tâm thiện chí. Chúng ta phải hết sức khắt khe với chính mình và với nhau để cân nhắc thiệt hơn của mỗi biện pháp đề nghị, cần cọ xát tư duy để làm sáng mọi khía cạnh của giải pháp tổng hợp, và cần khách quan trong việc lượng định thành quả và rà xét lại lộ trình. Nhưng chúng ta tuyệt đối không biến diễn đàn thành đấu trường về tư tưởng hay lập trường. 

Ứng dụng các nguyên tắc trên vào những biện pháp đang thực hiện, chúng ta phải cùng nhau, trong tinh thần khách quan và xây dựng, phân tích tác dụng của các hoạt động biểu tình trước tình thế hiện nay, dự phóng những thành quả cụ thể sẽ đạt được trong 3 tháng, 6, tháng, 9 tháng… và rồi phối kiểm thành quả một cách định kỳ. Chúng ta phải làm tương tự đối với các hoạt động tẩy chay và dẫn chứng lịch sử.

Khi phân tích đến nơi đến chốn, chúng ta sẽ thấy rằng cả ba biện pháp kể trên là cần nhưng không đủ. Chúng ta còn phải đổ công tìm thêm nhiều biện pháp khác nữa để làm sao ráp lại thành một giải pháp tổng hợp, vừa để đối phó khẩn cấp với nguy cơ trước mắt vừa để giải trừ mầm hoạ lâu dài.

Khi có một giải pháp chiến lược chung thì đại khối dân tộc cả trong lẫn ngoài nước mới có thể phân công mỗi người, mỗi nhóm một trọng tâm để thực hiện đến kỳ cùng và đồng thời phân bổ tài nguyên và nhân sự nhằm chu toàn mọi trọng tâm chiến lược đã vạch ra cho từng giai đoạn. Ít ra mỗi năm một lần, chúng ta lại phải cùng nhau rà xét lại các yếu tố nội tại và ngoại lai, trong và ngoài nước, để cùng nhau tái phối trí trọng tâm, nhân sự và tài nguyên cho phù hợp với thời cuộc.

Trước tình hình ngặt nghèo của tổ quốc và dân tộc, mọi con dân nước Việt cần lấy lòng yêu nước nồng nàn của mỗi cá nhân làm động lực để cất bước và vận dụng trí tuệ minh mẫn của tập thể làm kim chỉ nam vạch phương hướng cho hành trình. Và bước khởi đầu cần thiết và gấp rút là nghiêm chỉnh và thấu đáo kiểm kê tất cả các biện pháp khả thi để kết hợp lại thành một sách lược chung nhằm chủ động giải trừ hiểm hoạ Bắc thuộc.

Đó là truyền thống quốc gia hung vong, thất phu hữu trách. Đó là khởi điểm của Hội Nghị Diên Hồng của thế kỷ 21.

http://www.machsong.org/modules.php"name=News&file=article&sid=2281

Ý kiến bạn đọc
20/09/201117:52:18
Khách
Bạn với tôi hai phương trời cách biệt
Bạn ở VN
Tôi ở Mỹ xa xôi
Cũng buồn phiền
Vì vận nước nổi trôi
Và tự hỏi phải làm gì cho đất nước?

Bạn muốn nói
Mà không đươc nói
Toi muốn la Trường Xa, Hoàng Xa là của Viet Nam
Nhưng chẳng ai nghe
Đất nước ta sẽ chẳng ra sao
Nếu toàn Dân Việt không đứng lên đòi thay đồi
Hiện vẫn có những anh hùng dân tộc
Đã hy sinh và đang tiếp tục hy sinh
Nào Công Nhân, Cha Lý và ....các sinh viên học sinh
Tiếp tục đấu tranh đòi tự do và độc lập

Chúng ta biết
Muốn dành lại tư do và độc lâp
Sẽ phải cần
Đóng góp của nhiều người
Chắc chắn là không phải chỉ bạn và tôi
Mà là của muôn triệu người VN yêu nước
Không có đảng phái hay chù nghĩa nào quan trọng
bằng con người và đất nước VN*

NTB

* Đức cha Nguyễn văn Thuận
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
Một nhân vật còn sống sót sau thảm họa Lò sát sinh (Holocaust) và từng đoạt giải Nobel Hòa bình, Elie Wiesel, nói: "Sự đối nghịch của tình thương không phải là sự ghét bỏ, mà là sự dửng dưng. Sự dửng dưng khiến đối tượng thành vắng bóng, vô hình…"
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.